Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 328: Hải chướng nguyên từ (3)

Cùng lúc đó. Bên trong hải chướng, tăng nhân Từ Vô chậm rãi nổi lên mặt biển. Cùng nhau lên theo còn có một tượng phật thân to lớn sau lưng hắn, cao đến tận trời, gần như ngưng tụ thành thực chất, từ biển sâu hiện lên. Dòng nước từ thân phật giống như lưu ly vàng óng trượt xuống. Phật quang chiếu sáng toàn bộ vùng biển tối đen. Khuôn mặt vị tăng lộ vẻ từ bi, ngẩng đầu nhìn về phía áo trắng đồng tử cùng cung trang nữ tử trên bầu trời, chắp tay hành lễ: “A di đà phật, hai vị thí chủ không muốn rời đi, Từ Vô đắc tội.” Lúc này, trên mặt áo trắng đồng tử cùng cung trang nữ tử lần đầu lộ vẻ ngưng trọng chưa từng có: “Quả là Hóa Thần viên mãn!” Bên ngoài bờ nam Tây Hải Quốc, Ác Long Chử. Theo hải chướng nơi xa trở lại trật tự ban đầu, vô số hòn đảo ở Ác Long Chử lại một lần nữa nổi lên mặt biển. Dấu vết cuộc giao chiến của Hứa Cửu Chi trước đó vẫn có thể thấy được, không ít đỉnh núi trên đảo bị phá hủy, một vài chỗ lại có chút khác so với trước đây. Ác Long Chử vốn yên tĩnh giờ lại có thêm những bóng người. Sau khi Vương Bạt và những người khác nhảy vào lối vào địa mạch, một tu sĩ hình như đồng tử tướng mạo ngũ đoản thu tay lại, sắc mặt nặng nề. “Hồ Sư huynh, thế nào, còn cảm nhận được địa mạch không?” Một tu sĩ da ngăm đen trông như lão nông ở bên cạnh hỏi. Hồ Tái Hi khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa được, địa mạch nơi này vốn bị khóa, nhưng sau đó nước biển chảy ngược, khiến địa mạch hỗn loạn, bây giờ ta không thể xác định vị trí lối vào… Miêu sư đệ, bên ngươi thế nào?” Hắn nhìn về phía một người không xa. Một bóng người giống như đang trôi đi, với tốc độ kinh người quỷ dị, xuất hiện trước mặt hai người. Đó là khuôn mặt tầm thường mà khi đặt trong đám đông, không ai có thể nhận ra, chính là Phong chủ Miêu Kế Long của Thiên Lưu Phong. Nghe Hồ Tái Hi nói, hắn khẽ lắc đầu: “Vẫn vậy, thời gian trôi qua quá lâu, cho dù còn dấu vết, chắc hẳn đã sớm bị dòng nước địa mạch cuốn trôi hết… Cách lâu như vậy vẫn không có tin tức, e là Vương Sư Chất đã…” Người có vẻ ngoài giống lão nông liền giận dữ nói: “Đừng có nói bậy!” Hồ Tái Hi cũng không khỏi trầm mặt. Miêu Kế Long không tức giận, chỉ bất đắc dĩ nói: “Tâm trạng của Mã Sư huynh ta hiểu, Vương Sư Chất đã cứu đệ tử Thiên Lưu Phong ta, ta tự nhiên cũng mong hắn bình an trở về, nhưng ba người chúng ta cùng Tề sư đệ và một vài vị nữa, mấy tháng qua đã lật tung vùng biển quanh hải chướng này lên mấy lần rồi, vẫn không có tung tích hắn…” “Đèn hồn của Vương Bạt trong Nhân Đức Điện chưa tắt!” Mã Thăng Húc tức giận nói. Miêu Kế Long khẽ lắc đầu: “Ai mà biết được…Chẳng phải điện chủ làm thế để trấn an Diêu Sư huynh sao?” Nghe vậy, Mã Thăng Húc và Hồ Tái Hi không khỏi im lặng. Mọi người đều không phải kẻ ngốc, Diêu Vô Địch giờ đang ở tiền tuyến chống cự Tăng Vương Tín, nếu bỗng nghe tin đệ tử duy nhất bỏ mạng vì chấp hành nhiệm vụ tông môn phái đi, sẽ phát sinh chuyện gì khó mà đoán được. Dù sao Diêu Vô Địch luôn làm những chuyện khó lường, không ai dám chắc hắn không có hành vi quá khích. Nếu vẫn treo một ngọn đèn hồn đang sáng, dù là kế hoãn binh cũng có thể miễn cưỡng trấn an Diêu Vô Địch. Nếu họ là điện chủ Nhân Đức Điện, cho dù đèn hồn của Vương Bạt đã tắt thì vẫn tuyệt đối không nói ra, chỉ bảo là đèn hồn của Vương Bạt vẫn sáng tỏ, còn tại nhân thế. “Vậy rốt cuộc là đèn còn lóe hay là đã tắt rồi?” Mã Thăng Húc nhịn không được giận dữ nói. Miêu Kế Long khẽ lắc đầu. Hồ Tái Hi cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Loại chuyện này ngoài điện chủ Nhân Đức Điện, ai dám chắc? Không khí lập tức trở nên ảm đạm, ba người đều có chút nhụt chí. Nhưng ngay sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, Mã Thăng Húc rất nhanh tỉnh lại. Nhìn về phía Hồ Tái Hi và Miêu Kế Long: “Ta vẫn không tin tiểu tử Vương Bạt sẽ chết dễ dàng như vậy… Thôi Đại Khí từng nói với ta, tiểu tử này từ một tạp dịch của một tông môn nhỏ nhoi một đường trưởng thành đến hiện tại, có thể có tạo hóa như vậy hẳn là người có khí vận thượng giai, loại người này mệnh cứng rắn! Hồ Sư huynh, Miêu sư đệ, ta muốn lại đi một chuyến ra ngoài hải chướng!” “Lại ra hải chướng?” Hồ Tái Hi suy tư một hồi rồi gật đầu: “Tính ta một người, nhưng vẫn cần gọi thêm Tề sư đệ bọn họ, nếu không chúng ta muốn vượt qua hải chướng vẫn hơi khó, điều này khác với chỉ vào trong hải chướng… Đáng tiếc Thần Tú Phong và Thiên Cức Phong hai vị đều không ở đây.” Vào hải chướng thì dễ mà muốn thoát thân lại khó. Muốn ra vào tự nhiên hoặc là không bị lực lượng nguyên từ khắc chế, hoặc là phải có tốc độ cực nhanh, công pháp có hiệu quả kỳ lạ... Mấy người đều là đỉnh cấp trong Nguyên Anh, nhưng muốn vượt qua hải chướng cũng có chút khó. Miêu Kế Long của Thiên Lưu Phong nghe vậy, khẽ nhíu mày rồi vẫn nói: “Tính cả ta, nhưng nếu lần này vẫn không có kết quả, xin hai vị sư huynh thứ lỗi cho sư đệ không thể tiếp tục đồng hành, trong tông vẫn còn việc phải xử lý.” Nghe thế, Mã Thăng Húc không khỏi xuy một tiếng: “Ha, ngươi lẽ nào bận hơn cả ta?” Là một bộ trưởng, lại là người bận rộn nhất Lương Thực Bộ, Mã Thăng Húc có vô số chuyện. Miêu Kế Long nghe vậy cũng chỉ cười khổ. Rất nhanh, họ chờ được mấy bóng người. “Nơi này, tại sao còn có hải chướng?!” Vương Bạt hai tay nắm bản đồ, khó hiểu nhìn về phía hải chướng to lớn ở phía xa. Dù những hải chướng này bên ngoài nhìn không khác gì nhau, nhưng Vương Bạt có thể chắc chắn đây không phải hải chướng nào mà hắn đã gặp qua, cũng không phải là hải chướng ở gần Ác Long Chử. Bởi theo ghi chép trên bản đồ, dù Ác Long Chử cùng hướng hắn đang đi, nhưng nơi này còn cách bờ nam Tây Hải Quốc một khoảng rất xa, mà Ác Long Chử chỉ cách bờ nam Tây Hải Quốc hơn một trăm dặm. Chỉ cần so sánh đơn giản có thể đưa ra kết luận. “Lẽ nào...Hải chướng này xuất hiện sau khi tấm bản đồ được vẽ?” Vương Bạt suy tư một lát rồi chỉ có thể đi đến suy đoán này. Trầm ngâm một lúc, hắn vẫn gọi Tần Lăng Tiêu lên, báo cho đối phương chuyện về hải chướng. Chỉ là hắn thấy hơi lạ, không hiểu sao đối phương lại dường như lạnh nhạt hơn so với trước đó. Nhưng Vương Bạt không quan tâm, hắn trực tiếp nói ra ý định của mình: “Ta định để đào huyệt rái cá biển tiếp tục mang chúng ta đi qua hải chướng này.” “Vương đạo hữu cứ tự tiện sắp xếp.” Tần Lăng Tiêu sắc mặt bình thản nói. Vương Bạt tuy có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu. Lập tức túm gáy đào huyệt rái cá biển xách lên. Lấy ra một bình Nhị giai linh kê tinh hoa hoàn chỉnh từ pháp khí chứa đồ, cố ý đưa thứ đông lạnh này ra trước mặt đào huyệt rái cá biển. “Răng! Bập bẹ!” Đào huyệt rái cá biển lập tức kích động! Đúng là đại ân nhân! Vương Bạt chỉ linh kê tinh hoa, rồi chỉ về phía hải chướng xa xa: “Cái này…Đi qua bên kia…Có…Không thì…Không có!” Đào huyệt rái cá biển: ?! Giơ tay nhỏ, tức giận bóp thành nắm đấm! “Răng! Răng!” “Phản đối vô hiệu.” Vương Bạt trực tiếp ném nó xuống biển. Đào huyệt rái cá biển tức giận bơi ngửa trên mặt biển, đạp chân loạn xạ. Thấy Vương Bạt cầm bình sứ trắng lắc lắc, cuối cùng nó vẫn vung tay “răng” một tiếng, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc về phía Vương Bạt hai người, rồi lập tức chui xuống biển. Một bên, Tần Lăng Tiêu cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi lại nhanh chóng kéo căng mặt. Chỉ là trong mắt, lại lặng lẽ lóe lên vẻ ảm đạm. Vương Bạt cất bình sứ trắng, nói với Tần Lăng Tiêu: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, hai người liền chui vào miệng Đại Phúc. Đại Phúc không vội xuống đáy biển, mà là hít hà trên mặt biển, trong mắt lóe lên tia mừng rỡ. Nhưng nhớ lời dặn của Vương Bạt, nó đè nén khát khao trong lòng, lập tức chìm xuống biển. Vừa bơi vừa bơi, nó dường như cảm giác được gì, sự khát khao trong mắt ngày càng mãnh liệt, rồi vô thức bơi về phía một chỗ tối tăm. Đào huyệt rái cá biển đang chờ ở một chỗ, thấy Đại Phúc lại đi theo hướng khác liền vội vàng huy động tay. “Răng!” Vô số bọt khí từ miệng nó phun ra. Nhưng Đại Phúc hoàn toàn không nghe thấy. Đào huyệt rái cá biển đành bất đắc dĩ, nhanh chóng bơi theo. Đồng thời khẽ ngửi. Trong nước biển, có mùi máu ẩn hiện... Gần nửa ngày sau. Vương Bạt cầm lệnh bài màu xanh đen, cùng Tần Lăng Tiêu, Đại Phúc và đào huyệt rái cá biển, lại bắt đầu đào bới ở đáy biển. Dĩ nhiên, cơ bản vẫn là do Đại Phúc và đào huyệt rái cá biển làm. Tần Lăng Tiêu thì như hồn phiêu phách lạc, không biết đang nghĩ gì. Vương Bạt có chút hoang mang nhìn ra xa: “Kỳ lạ… hung thú ở đây dường như không nhiều lắm…” Nói chính xác, là không nhiều lắm mà là hầu như không có. Tựa như nơi hải chướng này ẩn giấu thứ gì đó đáng sợ khiến hung thú không dám tới gần. Mà ngược lại, Vương Bạt phóng mắt nhìn xung quanh, ngoài đoạn này thì lại có không ít hung thú đang lẩn quẩn trong hải chướng. Vương Bạt chần chờ một lúc, thấy đào huyệt rái cá biển và Đại Phúc đào xuống sâu rất nhanh, sắp tới dưới hải chướng rồi, lòng cũng trấn định một chút. Đào huyệt rái cá biển có kinh nghiệm đào trước đó nên lần này nhanh hơn hẳn. Vẫn men theo tầng nham thạch từ từ đào xuống. Vương Bạt và Tần Lăng Tiêu thì sánh vai, sát bên đào huyệt rái cá biển, chuẩn bị vào trong đường hầm mà nó vừa đào. Đại Phúc đã được hắn thu vào. Đây đã là tầng nham thạch, Đại Phúc thân hình quá lớn, không có tác dụng nữa. “Theo kinh nghiệm lần trước, lớp đất và đá sẽ bị hút đi, lần này…” Vương Bạt niệm thầm đếm ngược. Quả nhiên, ngay sau khi Vương Bạt đếm ngược đến ba thì… Oanh! Dòng nước trong chốc lát chảy xiết lên! Cát đá bay tứ tung! Ngay lúc nguy cấp này, Vương Bạt liền đẩy Tần Lăng Tiêu vào trong đường hầm, bản thân cũng lập tức chui theo. Sau khi vào, hắn chợt thấy quanh người mình lại một lần nữa có hào quang bảo hộ như lần trước. “Tạ Liễu.” Vương Bạt khẽ gật đầu với Tần Lăng Tiêu. Ngay lúc này. Vương Bạt bỗng nhiên nhìn về phía bàn tay mình…Không, không phải bàn tay, mà là lệnh bài màu xanh đen trong tay! Lệnh bài cổ xưa lúc này đang tỏa hào quang rực rỡ! Vương Bạt còn chưa kịp phản ứng thì lệnh bài đã vù lên một tiếng, trực tiếp kéo theo Vương Bạt bay ra khỏi đường hầm. Lúc nguy cấp, Vương Bạt chỉ kịp nắm lấy Tần Lăng Tiêu, cố gắng đưa nàng lên phía trên. Vô số cát đá đập vào lớp bảo quang sau lưng hắn, quang mang nhanh chóng ảm đạm. Sau một hồi chao đảo, Vương Bạt cuối cùng cũng mở mắt. Thấy nước chảy hỗn loạn, sóng bạc đục ngầu. Và trong dòng nước đục ngầu này, hắn thấy một bóng người, đang cô độc khoanh chân ngồi trước mặt hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận