Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 516: Chân Võ Chi Tổ (2)

Cùng thời khắc đó. Dương Khuyết chắp tay lẳng lặng đứng giữa không trung. Đối với những người Chân Võ chết oan xung quanh thành trì trên mặt biển, sự chú ý của hắn keo kiệt đến mức không thèm đoái hoài. Con mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào thành trì phía dưới. “Đến nước này rồi, ngươi còn không chịu xuất hiện sao?” Hắn cũng không vội, chỉ là có chút chờ mong màn biểu diễn sắp tới của vị Chân Võ Chi Tổ kia. Đối với những người có tiềm năng lớn như vậy, hắn có thừa kiên nhẫn để chờ đợi. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là, vị Chân Võ Chi Tổ này không đạt được yêu cầu của hắn. Ngay lúc Dương Khuyết trong lòng âm thầm có chút lo lắng. Phía dưới cự thành bằng đồng xanh. Một đạo huyết sắc trường thương tráng kiện không gì sánh được bỗng nhiên bay ra. Huyết sắc trường thương này to hơn nhiều so với chiêu thức của vị Tứ giai Chân Võ Giả kia vừa thi triển, nhưng xét về thanh thế hay khí tức, thì lại thua xa so với chiêu thức kia. Đặt trong một trận chiến mà pháp thuật bay loạn, huyết quang cuồng xoay, nó không hề nổi bật. Thế nhưng Dương Khuyết, người vẫn luôn chú ý đại thành bằng đồng xanh, lập tức có ánh mắt sáng lên. Ngay sau một cái chớp mắt. Huyết sắc đại thương đang bay giữa không trung đột nhiên vỡ tung, hóa thành từng đạo huyết sắc tiểu thương tinh xảo hơn, hướng phía đám tu sĩ Ma Tông xung quanh bay đi không một tiếng động. Oanh! Gần như trong nháy mắt. Những huyết sắc tiểu thương này, lợi dụng tốc độ kinh người, đâm vào người đám tu sĩ Ma Tông! Phanh phanh phanh! Ánh sáng bảo vệ cơ thể của các tu sĩ vừa mới lóe lên đã lập tức vỡ tan tành. Một cảm giác va chạm to lớn, từ trong lòng các tu sĩ Ma Tông bị Dương Khuyết khống chế truyền đến! Và gần như trong nháy mắt đó, đám Tứ giai Chân Võ không hề bỏ lỡ cơ hội. Từng người trong nháy mắt bay lên không, bắt lấy sơ hở trong phản ứng của các tu sĩ này, cấp tốc đánh một lượng lớn huyết khí ầm ầm vào cơ thể đám tu sĩ. Vô số tu sĩ Ma Tông không kịp phản ứng trong nháy mắt bị tách pháp lực, trực tiếp bị đám người Chân Võ này bắt giữ. Hóa Long Thượng Nhân trên trời, trong mắt hiện chút không nỡ. Thế nhưng Dương Khuyết hoàn toàn không để ý đến chuyện sống chết của những tu sĩ Ma Tông này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đỉnh thành bằng đồng xanh, nơi có một thân ảnh đơn độc đứng thẳng. Thân ảnh kia tóc bạc trắng, râu tóc lồm xồm như bờm sư tử. Mặc một thân áo vải thô đơn giản. Lộ ra khuôn ngực rộng lớn kiên cố, không hề giống lồng ngực của một lão nhân. Cứ như một tăng nhân khổ hạnh. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dù đã có những nếp nhăn của tuổi già, nhưng vẫn mang vẻ dũng mãnh tinh anh. Ánh mắt đảo quanh, hai con ngươi như mắt chim ưng, tinh quang tỏa ra bốn phía. Dù là đứng trên thành bằng đồng xanh, ngước nhìn lên bầu trời. Vẫn cho người ta cảm giác mãnh liệt đang ở trên cao nhìn xuống. “Hắn chính là Chân Võ Chi Tổ.” Trên bầu trời, Dương Khuyết nhìn thấy thân ảnh này, trong đầu gần như ngay lập tức liền hiện ra suy đoán này. Mặc dù là suy đoán, nhưng hắn lại chắc chắn vô cùng. Quả thực người này đã mang lại cho hắn cảm giác quá mãnh liệt. Đó là một cảm giác chỉ cần nhìn thoáng qua trong đám đông là có thể nhận ra. Cường đại mà tràn đầy tự tin. Dũng mãnh mà không hề sợ hãi. Ánh mắt như vậy, khí chất như vậy, trong quá trình hắn chinh phục toàn bộ Hoàng Cực Châu, hắn đã gặp qua vài lần. Những người này, hoặc là thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành. Hoặc là trở thành những chỗ dựa cực kỳ quan trọng dưới trướng hắn. Chỉ là những người đã từng gặp, đều không có vị Chân Võ Chi Tổ này trước mặt, mang đến cho hắn một sự rung động mãnh liệt đến vậy. Và ngay trong khoảnh khắc này. Đỉnh của đại thành bằng đồng xanh. Lão giả tóc bạc có vẻ ngoài như sư tử kia, ánh mắt bỗng nhiên quét về phía vị trí của Dương Khuyết. Ánh mắt khép hờ. Giọng nói không lớn, lại giống như tiếng gầm nhẹ của sư tử: “Nếu đã tới, sao còn không xuống?” Trên bầu trời, Hóa Long Thượng Nhân lộ ra chút dị sắc. Dương Khuyết cũng tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức nụ cười trên mặt càng thêm đậm. “Tốt! Tốt!” “Người này có thể cảm nhận được sự tồn tại của trẫm...... Không hổ là người khai mở Chân Võ Chi Đạo, quả nhiên khác với tục nhân!” Hắn khẽ nhúc nhích tâm niệm, khẽ nói với Hóa Long Thượng Nhân, ra lệnh: “Ngươi cứ ở chỗ này chờ trẫm.” Hóa Long Thượng Nhân do dự nói: “Bệ Hạ, người này vừa mới xuất thủ, một chiêu đã đánh tan các tu sĩ Ma Tông bị Bệ Hạ khống chế, năng lực như vậy, đã không còn kém so với tu sĩ Nguyên Anh viên mãn, lĩnh ngộ Đạo Cơ nữa......” Dương Khuyết nghe vậy, không khỏi cười lớn nói: “Nếu không như vậy, trẫm cần gì phải tự mình mời chào người này.” Trong lúc nói chuyện, hắn chậm rãi bay xuống phía dưới. Đám người Chân Võ đang bắt giữ các tu sĩ Ma Tông giữa không trung, rất nhanh đã thấy Dương Khuyết đến, lập tức lộ vẻ tức giận. “Còn ẩn giấu một kẻ!” “Giết!” Thế nhưng Dương Khuyết chỉ nở một nụ cười nhạt, giữa những bóng dáng giao thoa lao tới của những người Chân Võ này, hắn ung dung đi qua như đi trên đất bằng. Rõ ràng đám người Chân Võ này đang toàn lực tấn công, nhưng không hề có chút gì chạm được vào người Dương Khuyết. Như thể giữa Dương Khuyết và bọn họ có một thế giới ngăn cách vậy. Trên thành đồng xanh, lão giả tóc bạc nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị. Hắn khẽ lên tiếng, giọng nói trầm thấp ngay lập tức truyền khắp toàn bộ mặt biển. “Lùi hết đi, hắn không phải là đối thủ các ngươi có thể ứng phó.” Đám người Chân Võ trên không trung không cam lòng nhìn chăm chú, nhưng không ai dám làm trái lời của lão giả, giận dữ liếc Dương Khuyết, sau đó mặt đầy cảnh giác, nhanh chóng nắm lấy những tu sĩ Ma Tông kia, rút lui vào trong thành trì. Dương Khuyết nhìn cảnh tượng này, cũng không có ý định xuất thủ cứu những tu sĩ Ma Tông đó. So với những tu sĩ này, thì Chân Võ Chi Tổ trước mắt, mới là người mà hắn quan tâm hơn. Cho nên hắn nhẹ nhàng rơi xuống thành bằng đồng xanh, đứng đối diện với lão giả tóc bạc, không chút do dự nói: “Ngươi là Chân Võ Chi Tổ đúng không? Đi theo trẫm thôi, trẫm sẽ đưa ngươi rời khỏi mảnh đất cằn cỗi này, đến Hoàng Cực Châu linh khí dồi dào hơn, ở đó, trẫm có thể cung cấp cho ngươi lượng lớn công pháp và tài nguyên, tạo điều kiện cho ngươi tu hành!” Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, ánh mắt của lão giả tóc bạc đối diện nhìn hắn lại có chút kỳ lạ. Lão giả tóc bạc bỗng cất tiếng hỏi: “Những tu sĩ Ma Tông này...... là do ngươi mang tới?” Dương Khuyết không hề chần chừ lắc đầu nói: “Trẫm không biết gì về tu sĩ Ma Tông, trẫm chỉ là nghe thấy động tĩnh nên tới xem thôi......” Bờ môi lão giả như đá lại hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười trêu ngươi: “Vậy sao? Thế còn máu của Chân Võ Giả dính trên người ngươi...... là chuyện gì?” “Ừ?” Dương Khuyết sững sờ. Sau đó cau mày nói: “Ngươi đúng là có chút tinh mắt, quả thật ta có chút quan hệ với đám tu sĩ Ma Tông...... Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, lời đề nghị vừa rồi của trẫm, ngươi có hứng thú không?” “Đến Hoàng Cực Châu, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi vị trí tể tướng, đó là vị trí dưới một người, trên vạn người!” “Trẫm thưởng thức ngươi, cho ngươi cơ hội!” “Sau này, biết đâu chừng ngươi cũng có thể cùng trẫm phi thăng thượng giới! Trường sinh bất tử, lẽ nào điều này không tốt hơn so với việc ngươi cứ mãi luẩn quẩn ở đây sao?” “Phải không?” Lão giả tóc bạc nhìn Dương Khuyết, sau đó nở một nụ cười...... khát máu. “Cơ hội này, ta muốn.” Khoảnh khắc tiếp theo. Trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Khuyết. Hơi nước màu máu bành trướng đến mức khiến hắn rùng mình từ lỗ chân lông khắp người lão giả phun ra, nhanh chóng bao lấy lão giả tóc bạc. Trong nháy mắt, nó biến thành một bộ khô lâu màu máu cao gần trượng. Càng có màu máu lan tràn, nhanh chóng bao phủ xung quanh Dương Khuyết! Gần như trong chớp mắt, hai người đã hoàn toàn bị bao vây bởi màu máu. Bộ khô lâu màu máu với hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào Dương Khuyết, xương hàm khẽ động đậy, như đang cười: “Ngươi là tu sĩ Hóa Thần đúng không? Sau khi trở thành Ngũ giai Chân Võ Giả, ta còn chưa từng giết kẻ nào ở cấp bậc này......” Trong lòng Dương Khuyết trong nháy mắt rung lên! Nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh trở lại. Nhìn bộ khô lâu màu máu đối diện, khẽ cười: “Vậy sao? Đáng tiếc, ngươi vẫn là không nắm bắt được cơ hội này rồi.” “Hóa Long Thượng Nhân.” “Hóa Long Thượng Nhân!” Hai tiếng liên tiếp, nhưng không hề có chút biến đổi. Sắc mặt Dương Khuyết lúc này cuối cùng cũng trở nên âm trầm. Trong bộ khô lâu màu máu truyền ra một giọng cười lạnh đầy chế giễu: “Xem ra bằng hữu của ngươi, không phối hợp lắm nhỉ.” Dương Khuyết sắc mặt lạnh lùng, nhưng cũng không tỏ ra quá bối rối. “Ngoại lực chung quy vẫn là ngoại lực, Dương Khuyết ta có thể đi được đến ngày hôm nay, từ trước tới giờ đều dựa vào chính mình!” “Dù không có sự giúp đỡ của nó, ta tin rằng vẫn có thể thắng ngươi!” Kim Long nhảy ra, đánh về phía bộ khô lâu màu máu...... Nửa ngày sau. Trên không trung thành đồng xanh, từ từ tụ lại một đám mây đen lớn. Mưa máu còn chưa kịp rơi xuống đã bị gió lạnh thổi bay thành tro bụi, lan ra xung quanh. Cùng thời khắc đó. Trên không Quảng Linh Quốc, một đạo lưu quang bỗng dừng lại, lộ ra thân ảnh già nua hơi kinh ngạc ở bên trong. “Bắc Hải...... Có tu sĩ Hóa Thần vẫn lạc?” Lão trầm ngâm một chút, sau đó lại hóa thành lưu quang, bay về phía Bắc Hải. ---oCo--- Chẳng lẽ Dương Khuyết toi mạng rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận