Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 403: Mười năm (6)

Bây giờ Đế Liễu, so với 10 năm trước, mặc dù không có phát sinh biến hóa gì lớn, nhưng trên cành, lại dần dần có một vài chồi non bắt đầu nhú ra. Điều này mang đến cho hắn một cảm giác, cũng càng phát ra sự tiếp cận Tứ giai. Chỉ là hắn cũng không nhìn nhiều Đế Liễu, mà là nhìn về phía một bụi cây đại thụ khác cách đó không xa. Một bóng hình thấp bé đang khoanh chân ngồi trên đại thụ, nhắm mắt thổ nạp. Dường như đã nhận ra khí tức của Vương Bạt, bóng hình thấp bé kia chậm rãi mở mắt. “Đi thôi, lão hỏa kế.” Vương Bạt cười, vẫy tay với đối phương. Mậu Viên Vương lập tức đứng dậy, nhảy xuống, rơi vào trên vai Vương Bạt. “Ha ha, ha ha......” “Ta biết ta biết, chúng ta đã lâu không gặp rồi.” Vương Bạt cười đáp lại. Sau đó hỏi: “Đại Phúc đâu? Nó không ở cùng ngươi à?” “Ha ha, ha ha!” Mậu Viên Vương ra hiệu bằng tay. Nó kỳ thực cũng có thể nói được tiếng người, chỉ là có vẻ như thích giao lưu với Vương Bạt bằng cách này hơn. Vương Bạt chợt ngẩn người, kinh ngạc nói: “Ngươi nói là, Dịch An mang Đại Phúc đi rồi?” Mậu Viên Vương liên tục gật đầu. Vương Bạt vẫn không khỏi thở dài một hơi, trong lòng thoáng yên tâm. “Thằng nhóc này xem ra cũng không ngốc, biết trên đường nguy hiểm nên mang theo Đại Phúc, con vật mà nó sủng ái nhất.” Có Đại Phúc ở đó, nếu gặp phải người tu vi dưới Nguyên Anh thì cơ hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, nếu là Nguyên Anh sơ kỳ thì phần lớn cũng không phải đối thủ của Đại Phúc. Như vậy, mức độ an toàn của Vương Dịch An ngược lại tăng lên không ít. Hắn càng có lòng tin đem Vương Dịch An mang về. Thu hồi Mậu Viên Vương, lại đem Giáp Thập Ngũ và các loại linh kê, một chút Thạch Long tích dịch, linh quy các loại đều thu vào. Sau đó, hắn liền bay xuống trước một cái linh đàm tối tăm. Dường như đã nhận ra Vương Bạt đến, bên trong linh đàm tối tăm bình lặng, từng thân hình thon dài màu đen mọc đầy vảy, im lặng từ trong đầm nước chuyển động tới. Sau đó im lặng phá nước trồi lên, bay về phía Vương Bạt. Chỉ trong một chớp mắt, xung quanh Vương Bạt đã có mấy trăm đạo thân ảnh như vậy không ngừng xoay quanh. “Số lượng Huyền Long Đạo Binh, ngược lại là tăng lên thêm một chút, bây giờ sắp được 300 con.” “Với cảnh giới bây giờ của ta, không sai biệt lắm có thể nắm giữ đến Nguyên Anh trung kỳ.” Vương Bạt cảm thụ một chút. Sau đó, những Huyền Long Đạo Binh này liền nhanh chóng chui vào trong tay áo của hắn. Làm xong hết thảy những việc này, hắn lại đến Thái Hòa Cung một chuyến. Từ chỗ Đỗ Vi trưởng lão đi ra, trong tay của hắn có thêm một cái túi linh thú. Gần nửa ngày sau, Vương Bạt đứng ở trên truyền tống trận của Địa Vật Điện. Ánh sáng lóe lên, thân ảnh của hắn lập tức biến mất không thấy đâu nữa... Tây Hải Quốc. Khu vực Trung Nam. Một tòa thành nhỏ có dòng người tấp nập như dệt cửi. Ở giữa, nơi có truyền tống trận bỗng nhiên sáng lên. Sau đó ánh sáng ảm đạm, để lộ ra hơn hai mươi thân ảnh ở trong đó. Những người này mặc đồ khác nhau, khí tức trên người cũng có cao có thấp. Bọn họ nhao nhao đi xuống từ truyền tống trận, sau đó rất nhanh liền hòa vào dòng người qua lại xung quanh. Mà trong số những người này, một người trẻ tuổi nhìn ước chừng chừng hai mươi tuổi, tràn ngập vẻ tò mò cùng hưng phấn, đánh giá bốn phía. Tất cả ở nơi đây, dường như đối với hắn đều tràn đầy sức hấp dẫn. “Này, Vương Tiểu tử, ngươi không phải nói muốn đi Phong Tự Sơn sao? Còn lo lắng gì? Mau đuổi theo thôi!” “Đi chậm là gặp rắc rối đó, nhỡ gặp phải đám tặc tu Tam Châu thì phiền toái!” Một lão giả râu dài có thân hình hơi gù, trên mặt có những vết rỗ, nhịn không được rướn cổ lên, lớn tiếng gọi từ xa. “A? Được! Mao Đạo hữu!” Người trẻ tuổi như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng gật đầu xác nhận đầy hưng phấn, rồi đi theo. Vừa đi, hắn vừa không kìm được mà quan sát bốn phía. Người trẻ tuổi này tự nhiên chính là Vương Dịch An. Mà lão giả bên cạnh hắn thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức lắc đầu, lầm bầm nói: “Thằng nhóc nhà ngươi xem chừng là con chim non mới ra đời, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cái gì cũng không biết mà dám đến Tây Hải Quốc này thử vận may! Thật không biết tu vi Trúc Cơ viên mãn của ngươi tu luyện kiểu gì nữa.” “Ha ha.” Vương Dịch An coi như không nghe thấy, nhìn những đồ vật mới lạ xung quanh, chỉ cảm thấy không kịp nhìn hết. Bỗng nhiên, hắn lại thấy một bóng hình nữ tu áo trắng, trên mặt che lụa trắng, nhưng vẫn có thể nhìn mờ ra được dung mạo xinh đẹp, khoanh chân ngồi trên một con Bạch Long, lướt qua trên không từ phía sau. “Đây là......” “U! Hôm nay ngược lại đúng dịp, vậy mà đụng phải vị này!” Lão giả râu dài mặt rỗ có vẻ hơi kinh ngạc. Vương Dịch An có chút hiếu kỳ nói: “Người này có gì đặc biệt sao?” Lão giả râu dài vừa đi vừa nói: “Đương nhiên, vị này chính là vị quận chúa được sủng ái nhất của Tần Thị bây giờ, bất quá nghe nói năm xưa nàng bị người vứt bỏ, vì bi thương vì tình mà rời xa Đại Tấn, thường xuyên ở phụ cận Bát Trọng Hải săn giết hung thú Tam giai, thậm chí là Tứ giai, rất đáng gờm!” Vương Dịch An nghe vậy, không khỏi có chút giật mình. Vừa rồi hắn tuy chỉ liếc nhìn qua một chút, nhưng cũng có thể thấy đối phương có dung mạo có thể nói là tuyệt đỉnh. Tu vi cao, lại còn là quận chúa được sủng ái nhất của Đại Tấn, thật sự nghĩ không ra một nữ tu kinh diễm như vậy mà lại có người bỏ rơi. Lập tức nảy sinh một cỗ tức giận: “Tiên nữ như vậy mà cũng nhẫn tâm vứt bỏ, kẻ đó tất nhiên là hạng người có mắt không tròng.” “Còn không phải sao! Loại người này thật sự không phải là nam nhân!” Lão giả râu dài mặt rỗ cũng vô cùng tán đồng quan điểm của Vương Dịch An. “Cũng không biết là cái đồ hỗn trướng nào.” Vương Dịch An vừa đi vừa mắng hai câu, lại có chút hiếu kỳ hỏi: “Không biết vị quận chúa này tên là gì?” “Ừm, hình như gọi là Tần Lăng Tiêu thì phải.” Lão giả nhíu mày suy tư một hồi. “Tên rất hay.” Vương Dịch An tán thưởng nói. Hắn đối với nữ tu này cũng không có suy nghĩ gì, từ khi tận mắt thấy Vương Thanh Dương từ tuổi trẻ đến tuổi già, mỗi lần hắn nhìn thấy Mỹ Lệ Nữ Tu, cuối cùng sẽ vô tình nhớ tới dáng vẻ già nua của đối phương. Vừa nghĩ tới một người phụ nữ dù diễm lệ đến đâu cũng muốn biến thành bà lão rụng răng, hắn liền không nảy sinh nửa điểm suy nghĩ nào. Đúng lúc này. Phía trước rất nhanh đã truyền đến tiếng thúc giục của tu sĩ, lão giả vội vàng nói với Vương Dịch An: “Đi nhanh, nhanh lên, đám tu sĩ Tam Châu không chừng sẽ đánh lén trên tuyến đường chúng ta đi, chúng ta phải nhanh chân lên một chút!” Vương Dịch An trong lòng căng thẳng, không còn dám suy nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
---oOo--- CVT: Nếu muốn Dark, đoạn này viết cho thằng con của Main ch.ết thì quá Dark
Bạn cần đăng nhập để bình luận