Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 758: Cuối cùng thành (3)

Vừa rồi còn khí thế hùng hổ, các thế lực, các tu sĩ đã thu hồi Linh Nguyên Phủ hung hãn, giờ phút này cảm nhận được Ân Thiện Chí không còn che giấu khí tức đạo vực Cửu giai, đều sắc mặt ngưng trọng! Trong nhất thời, đúng là bị khí thế của Ân Thiện Chí chấn nhiếp, không ai dám mở miệng nữa. Vạn Không Thành trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Ân lão tổ chớ nên hiểu lầm, chúng ta chưa từng nói muốn…” Ân Thiện Chí ánh mắt bỗng nhiên dời về phía Vạn Không Thành, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là ai, lão phu cùng chư vị đồng đạo nói chuyện, há để cho ngươi chen vào nói!” Lời còn chưa dứt, đã một chưởng vỗ ra! Đạo vực Cửu giai trên đỉnh đầu giờ khắc này đúng là cũng theo đó nhô ra một cái vuốt rồng, bỗng nhiên chụp vào Vạn Không Thành! Vạn Không Thành biến sắc, đạo vực giống như khói xanh cực tốc hiện ra, hắn càng là cấp tốc hướng phía sau thối lui. Chỉ là hắn lui được nhanh, cái vuốt rồng này lại càng nhanh! Chỉ trong chốc lát, vuốt rồng xuất phát sau mà đến trước, trùng điệp đập vào khói xanh quanh thân Vạn Không Thành! Phanh! Khói xanh vỡ nát! Bảo quang liên tiếp vỡ tan! Mặc dù đã cực lực trốn tránh, nhưng một nửa thân thể Vạn Không Thành vẫn bị vuốt rồng kia sinh sinh xé xuống! Vuốt rồng đang muốn thừa thắng xông lên. Nhưng mà lúc này những người khác cũng rốt cục kịp phản ứng, kinh ngạc thấp giọng hô: “Không thể!” “Ân lão tổ không thể ra tay!” Cưu Phù Đồ của Vạn Ma Cung thân hình lóe lên, cực tốc bay tới trước người Vạn Không Thành, thân thể trong quá trình này đã lớn hơn ngàn trượng, ngăn ở dưới vuốt rồng! Chỉ nghe rắc một tiếng! Cưu Phù Đồ hơi biến sắc mặt! Bản năng cúi đầu xuống, đã thấy trên thân thể đúng là lưu lại một đạo vết máu màu đen khô cạn cực kỳ rõ ràng! “Lại bị phá!” Trong lòng kịch chấn! Thi tiên chi đạo của hắn đã có thành tựu, gần như chưa từng bị ai công phá. Chính là cung chủ Vạn Ma Cung muốn đánh tan, cũng cần hao phí một chút công phu mới có thể làm được, lại không ngờ tới ở trước mặt vị lão tổ Ân Thị này, lại tùy tiện bị phá nát thân thể! Vội vàng tránh đi. Những người khác cấp tốc tiến lên, liên thủ bức lui vuốt rồng kia, cuối cùng là cứu được Vạn Không Thành. Mà Ân Thiện Chí ở cách đó không xa mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Chiêu này của hắn nhìn như bình thường, nhưng cũng là âm thầm dùng toàn lực, để mong dưới một kích có thể lập uy. Chỉ tiếc là tuy đã làm trọng thương Vạn Không Thành, lại bị Cưu Phù Đồ kia ngăn cản, không có khả năng một công toàn bộ. “Cái đạo thi tiên này cũng không thể khinh thường, tuy không giỏi công phạt, nhưng thân thể này lại cứng cực kỳ!” Trong lòng âm thầm ghi nhớ Cưu Phù Đồ. Bên trong Chương Thi Chi Khư, các tu sĩ Độ Kiếp cũng không có nhiều cơ hội giao thủ như vậy, lần này tiếp xúc, ngược lại để hắn hiểu biết thêm về các thế lực khác. Linh Nguyên Phủ, Huyễn Không Giới cùng đám tu sĩ cứu Vạn Không Thành, lập tức lùi về sau, kiêng kỵ nhìn về phía Ân Thiện Chí. Ân Thiện Chí cũng không ra tay lần nữa, chắp tay sau lưng, hùng hổ nhìn đám người. Bây giờ hắn đã mượn Vạn Không Thành lập uy, lại ra tay cũng không còn ý nghĩa gì lớn, ngược lại sẽ khiến sự tình trở nên nghiêm trọng. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại càng thêm lạnh lùng: “Muốn tới tìm Ân Thị ta gây phiền phức, các ngươi vẫn còn non lắm.” Các tu sĩ nhìn nhau, trong trầm mặc, một tu sĩ trung niên của Linh Nguyên Phủ cắn răng nói: “Ân lão tổ, chúng ta cũng không có ý định tìm Ân Thị gây phiền phức, chỉ là Vũ Tiên chết thảm không xa Ân Khư Đạo Tràng, cái tu sĩ Hợp Thể mà Vạn Không Thành vừa nói cũng thật kỳ quặc, sợ là hung thủ giết Vũ Tiên……” Ân Thiện Chí bật cười một tiếng, nụ cười vừa tắt, trực tiếp ngắt lời: “Đừng nói những lời đạo lý cao cả như vậy, hung thủ? Ha ha, ngươi cho rằng đây là phàm nhân tra án đuổi hung sao? Chúng ta là tu sĩ, chưa từng tuân thủ qua những khuôn sáo đó sao? Mạnh được yếu thua, đơn giản như vậy! Người của các ngươi chết, chỉ trách bọn họ vô năng! Dựa vào cái gì muốn Ân Thị ta phải giao lại cho các ngươi?” “Các ngươi muốn tìm người giết Phàn Vũ Tiên, vậy cứ việc đi tìm!” “Nhưng chỉ có một điều, đừng có dùng chuyện này để áp chế Ân Thị ta!” “Ân Thị ta từ trước đến giờ không sợ điều này, chỉ là cá chết lưới rách mà thôi!” “Ta cùng các ngươi Linh Nguyên Phủ, Huyễn Không Giới đánh nhau lưỡng bại câu thương, vừa vặn để Vạn Ma Cung, Kim Thủy Bạc bọn họ hưởng lợi!” “Dù gì, các tu sĩ Độ Kiếp của Ân Thị ta đều sẽ rời khỏi nơi đây, sau đó ngày ngày tập sát các ngươi, ta không tin các ngươi vĩnh viễn không ra ngoài!” Những lời này của hắn khiến cho tu sĩ xung quanh đều mặt mày tái mét, kinh hãi. Chân tướng như thế nào, bọn họ có lẽ còn rõ hơn Ân Thị. Chỉ là bọn họ không ngờ lão tổ Ân Thị đúng là dứt khoát làm rõ ràng, tuy mất mặt, nhưng lập tức ngăn cản bọn họ lấy cớ này để gây khó dễ cho Ân Thị. Cũng chính vào lúc này, từ trong không gian sâu thẳm, đột nhiên truyền đến ba giọng nói xa xăm đến từ những hướng khác nhau: “Mạnh được yếu thua? Ân đạo hữu nói hay lắm! Điền Hồi Dã của Vạn Ma Cung, xin thụ giáo.” “Theo ý Ân đạo hữu, huyền tôn của ta đáng chết, vậy nếu chúng ta mạnh hơn ngươi, có phải ngươi sẽ giao người giết huyền tôn ta ra không?” “Hì hì...... Phàn Phong Lôi, huyền tôn của ngươi đáng chết, ta thấy Thánh Nữ của Huyễn Không Giới cũng đáng chết, nếu đều đáng chết, vậy sao không phải là người của Ân Thị chết?” Nghe được ba giọng nói này, người của Linh Nguyên Phủ cùng Huyễn Không Giới đều vui mừng khôn xiết. “Là phủ chủ!” “Là giới chủ!” Mà Cưu Phù Đồ của Vạn Ma Cung cũng sáng mắt lên: “Cung chủ vậy mà cũng đến!” Còn lại các thế lực tu sĩ của Kim Thủy Bạc, Long Hành Phủ thì sắc mặt ngưng lại, nhìn nhau, mơ hồ ngửi thấy một tia hương vị không tầm thường. Bọn họ nhận lời mời của Linh Nguyên Phủ cùng Huyễn Không Giới đến trợ trận, vốn cho rằng chỉ là hơi chút làm khó dễ, yêu cầu chút chỗ tốt có thể làm suy yếu Ân Thị Bạch Cừ một chút, loại chuyện này vừa có thể được chỗ tốt lại có thể làm suy yếu đối thủ tiềm ẩn, bọn họ tự nhiên vui vẻ đến. Nhưng không ngờ đến cả cung chủ Vạn Ma Cung đều tự mình đến đây, tính chất này so với trước đây rất khác. Mà những người của Ân Thị bên này cũng hơi biến sắc mặt. Ánh mắt của Ân Thiện Chí càng nháy mắt trở nên ngưng trọng. Giờ phút này, hắn rốt cuộc biết cảm giác bất an luôn quanh quẩn trong lòng mình đến từ đâu. “Vạn Ma Cung khi nào thì câu kết với hai nhà này?” “Ba tôn Độ Kiếp Trung Kỳ…” Cùng lúc đó, ba đạo thân ảnh im ắng từ trong Hỗn Độn Nguyên Chất cuồn cuộn bay ra. Lặng lẽ rơi vào trước mặt mọi người Ân Thị. Một thanh niên bích bào ma khí tung hoành, một lão ông tóc trắng vẻ mặt buồn bã, một nữ tử trẻ tuổi mang theo nụ cười quái dị trên mặt. Giờ phút này đều đang nhìn Ân Thiện Chí. “Hoặc là giao người giết huyền tôn của ta ra… Hoặc là, hôm nay Ân Thị cũng không cần tồn tại nữa!” “Hì hì, lời của Phàn Phong Lôi, cũng chính là điều ta muốn nói!” Lão ông và nữ tử lần lượt lên tiếng. Chỉ còn lại thanh niên bích bào mỉm cười: “Ta chỉ đến chủ trì công đạo, Ân đạo hữu, chi bằng nghe lời khuyên của ta, đem người đã làm hai vị đồng đạo bỏ mạng ra thì sao? Ta có thể cam đoan, dừng ở đây, nếu không…” Hắn nhìn quanh tu sĩ Ân Thị phía dưới, nụ cười càng sâu: “Tử thi hố trong Vạn Ma Cung ta, vừa vặn thiếu một ít tài liệu mới…” Xa xa trong bóng tối, ẩn hiện càng nhiều thân ảnh, vây quanh bọn họ…… Sắc mặt Ân Thiện Chí u ám, ánh mắt lấp lánh, nhất thời rơi vào trầm mặc cùng do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận