Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 329: Dư Trần (1)

Chương 329: Dư Trần (1)
Dưới đáy biển sâu yên tĩnh. Dòng nước đục ngầu. Một bóng người không có bất cứ thứ gì để nương tựa, ngồi xếp bằng giữa dòng nước, mặc cho dòng nước chảy qua trên người. Một thân áo bào màu bạc ngưng kết, trên áo bào tràn đầy hoa văn mang hương vị dị vực. Tựa hồ như vẫn còn tràn đầy chất da co dãn, đôi mắt sáng rực như sao trời dường như cũng ngưng lại tại một khoảnh khắc, lẳng lặng nhìn về nơi nào đó. Chỉ là giữa lông mày nhíu lại, dường như đang gặp một chuyện khó giải quyết, lại tựa hồ có chút tiếc nuối khó bù đắp. Thân ảnh kia cứ như vậy cô linh linh ngồi xếp bằng ở nơi đáy biển vô danh này. Không có người khác. Không có bạn bè. Không có linh thú. Cũng không có thân nhân. Phảng phất như ngàn năm, vạn năm, hắn cứ ở chỗ này, từ đầu đến cuối không thay đổi. Vương Bạt phiêu phù ở trước cái thân ảnh sớm đã cô quạnh này, nhìn gương mặt trung niên phảng phất ngưng kết trong dòng sông thời gian kia, không hiểu cảm thấy một nỗi cô độc mờ mịt bị nước biển ngăn cách vô số năm, quanh quẩn trong vùng biển sâu này. Mà đúng lúc này.
“Vương Bạt!”
“Răng!”
Hai âm thanh dồn dập trong dòng nước khuấy động, nương theo bọt khí sinh ra mà trở nên mơ hồ. Nhưng cũng kéo Vương Bạt từ cái cảm xúc cô độc xa xôi kia giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng nhìn về phía sau lưng. Đã thấy mấy bước phía ngoài, sau lưng dòng nước đang khuấy động. Nửa thân đều bị dòng chảy xiết kéo lê cực nhanh, Tần Lăng Tiêu đang mặt mày kinh hoảng nắm lấy cái đuôi của đào huyệt rái cá biển, kéo mạnh cái đuôi vốn không dài của đào huyệt rái cá biển ra phía sau. Mà đào huyệt rái cá biển thì trợn tròn mắt, hai tay liều mạng nắm lấy lệnh bài màu xanh đen của nó, cổ thì phí sức ngẩng lên, miệng kêu "răng, răng" quái dị, ngay lập tức vô số bọt khí tuôn ra. Lệnh bài màu xanh đen giờ phút này tản ra ánh sáng nhàn nhạt, treo lơ lửng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích. Vương Bạt liếc qua lệnh bài đang tản ra ánh sáng trong tay mình, liền lập tức thôi động Vạn pháp mẫu khí. Nhưng mà đại thủ lớn cỡ mấy trượng ngày xưa, giờ phút này lại nhỏ đến đáng thương. Bất quá cuối cùng cũng bắt được Tần Lăng Tiêu kéo về. Mà khi nhìn thấy lớp bảo quang mỏng manh sắp vỡ tan trên người Tần Lăng Tiêu, Vương Bạt không khỏi ngẩn người. Cúi đầu nhìn xuống, trên người mình, bảo quang mà Tần Lăng Tiêu bám vào lại càng sáng hơn một chút. Không bị Tần Lăng Tiêu cản trở, đào huyệt rái cá biển cũng vội vã rút thân về, một tay ôm lấy lệnh bài màu xanh đen, trên khuôn mặt tròn trịa lộ ra một vòng hoảng sợ và may mắn sau tai nạn.
“Răng, răng!”
Vương Bạt vội đặt Tần Lăng Tiêu xuống. Không biết vì nguyên nhân gì, cách mấy bước phía ngoài vẫn là dòng nước xiết cực nhanh, nhưng nơi này lại bình lặng đến kỳ lạ. Phảng phất như hai thế giới khác nhau. Chỉ là hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được, lực lượng nguyên từ nơi này, tựa hồ cũng nồng đậm đến cực hạn, rõ ràng Vạn pháp mẫu khí không bị lực lượng nguyên từ khắc chế, nhưng tại nơi này, lại có thể cảm giác được sự áp chế tuyệt đối. Lúc này, Tần Lăng Tiêu sắc mặt trắng bệch không gì sánh được. Nếu vừa rồi nàng không thể nắm được đào huyệt rái cá biển, bị cuốn đi theo dòng nước bên ngoài, thì kết cục tốt nhất của nàng cũng là pháp lực cạn kiệt do bị lực lượng nguyên từ ăn mòn nhanh chóng, sau đó bị dòng nước biển sâu này sống sờ sờ đè chết. Mà kết cục tệ nhất, là bị dòng nước xông lên không trung, sau đó bị đám hung thú đang rình rập bốn phía phân thây mà ăn. Nghĩ đến kết cục như vậy, Tần Lăng Tiêu trong lòng liền khó ức chế dâng lên một vòng sợ hãi cùng kinh hãi. Bản năng nhích lại gần phía Vương Bạt. Chỉ là chợt nàng cũng thấy cái thân thể đã không còn khí tức phía trước, không khỏi mặt lộ vẻ kinh hãi: “Tại sao ở đây lại có người?!”
Chợt nàng cũng chú ý đến những hoa văn trang trí quen thuộc trên áo bào của cái xác đó, trong lòng suy nghĩ thay đổi liên tục, nhịn không được kinh ngạc nói: “Cái này...Hắn chẳng lẽ chính là tu sĩ ở Trung Thắng Châu kia sao?”
“Chính là cái người, cái người chủ nhân động phủ tạm thời kia!”
Nàng vội quay đầu, nhìn về phía Vương Bạt. Thấy trên khuôn mặt Vương Bạt, cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn. Hiển nhiên trong lòng đã sớm có chỗ suy đoán. Lúc này Vương Bạt nhìn lệnh bài trong tay một chút, sau khi đến đây, lệnh bài ngược lại không có phản ứng gì. Hắn không dám manh động, mà là ngắm nhìn bốn phía. Xung quanh dòng nước chảy xiết không ngừng, còn gấp rút hơn sóng biển trước đó không biết bao nhiêu lần. Dòng nước đục ngầu không rõ, dưới sự áp chế của lực lượng nguyên từ thần thức cũng rất khó mở ra, khiến hắn chỉ có thể quan sát đại khái. Chỉ là quan sát một hồi, lại phát hiện một điều ngoài ý muốn, ở đây chỉ nhìn thấy rải rác vài hung thú bơi qua nhanh ở đằng xa. Xa hơn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bóng mờ lướt qua rồi biến mất.
“Nơi này...chỉ sợ đã là ở trong hải chướng!”
Trong lòng Vương Bạt, nhanh chóng đưa ra một kết luận khiến thần sắc hắn trở nên ngưng trọng. Bất quá số lượng hung thú thưa thớt, hải chướng ngược lại lại thiếu đi một mối nguy lớn. Dù sao hải chướng cũng chỉ có hai điểm phiền toái, một là hung thú ẩn núp bên trong, một khác là lực lượng nguyên từ đáng sợ trong hải chướng. Sức mạnh của dòng nước chảy xiết rất lớn, cũng rất nguy hiểm, nhưng so với hai vấn đề trước kia thì cũng chẳng đáng gì. Mà đối với nguyên từ, Vương Bạt có lệnh bài bảo hộ, cũng không phải quá lo lắng. Hơn nữa còn có Đại Phúc có thể cách ly nguyên từ. Nghĩ đến đây, Vương Bạt liền lập tức gọi Đại Phúc ra.
“Đại Phúc!”
Vượt ngoài dự liệu của Vương Bạt, Đại Phúc vừa ra liền lập tức vặn vẹo cổ, nhanh chóng ngửi ngửi xung quanh. Chợt cái đuôi bỗng nhiên dán xuống đất, hướng về một hướng đột ngột hạ giọng “tê ô” hai lần. Vương Bạt còn chưa hiểu ý Đại Phúc. Đại Phúc đã quay đầu nhìn về phía thân ảnh mặc áo bào màu bạc không còn sinh tức kia. Trong đôi mắt dọc màu nâu nhạt, lóe lên một tia kích động, rồi trực tiếp nhào tới!
“Đại Phúc!”
Vương Bạt không nhịn được khẽ quát. Nhưng dường như thân ảnh kia có sức hấp dẫn vô tận với Đại Phúc, Đại Phúc nghe tiếng Vương Bạt thì xoắn xuýt quay đầu lại, sau đó lại tăng tốc đánh tới, há miệng, một ngụm cắn xuống đối phương! Cảnh tượng này thực sự quá đột ngột, mà khoảng cách lại quá gần, Vương Bạt căn bản không kịp ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Phúc một ngụm nuốt chửng thân thể kia, rồi...lại hé miệng. Thân ảnh kia không hề nhúc nhích. Chỉ thấy cái lưỡi xanh lè nhanh chóng liếm láp lấy thân thể mặc áo bào màu bạc, phảng phất như đang thưởng thức món ngon thượng hạng. Đại Phúc thoải mái mà híp mắt lại, thậm chí phát ra tiếng lẩm bẩm hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận