Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 360: Mất tích (2)

Sau khi rời khỏi Ngự Thú Bộ, Vương Bạt lần lượt đến Thiên Cấp Phong, Thần Tú Phong, Thần Thể Phong, Hậu Thổ Phong, và Thanh Mộc Phong. Những năm qua, mỗi tháng hắn đều thay phiên đến vài ngọn núi, tìm các sư thúc để học hỏi, thỉnh giáo. Đối với việc tu luyện đồng thời các công pháp này, hắn càng trải nghiệm sâu sắc hơn. Bây giờ ra ngoài làm nhiệm vụ, tự nhiên cũng phải báo với họ một tiếng, việc này không chỉ là phép tắc lễ nghi mà còn để các sư thúc khỏi lo lắng. Nhất là Hồ Tái Hi, Linh Uy Tử và Ngụy Dung. Ba vị sư thúc quen biết này đặc biệt quan tâm đến Vương Bạt, bởi vì hắn tu luyện ngũ hành, cần người giúp đỡ ngăn cách Vạn pháp mẫu khí, ban đầu là Hồ Tái Hi, về sau Linh Uy Tử và Ngụy Dung biết chuyện cũng cùng tham gia. Cũng nhờ ba vị sư thúc giúp đỡ, tu vi ngũ hành của hắn tăng tiến cực nhanh, hiện tại Vạn pháp Kim Đan đã gần đến trung kỳ Kim Đan. Có lẽ hơn mười năm nữa sẽ có cơ hội đột phá. Nhưng Vương Bạt cũng không quá nóng vội, hắn muốn sớm đưa Phong Chúc, Lôi Chúc vào Kim Đan. Biết Vương Bạt muốn rời tông môn đến Trần Quốc, có lẽ nghĩ đến chuyện ở Tây Hải Quốc trước kia, Hồ Tái Hi và Linh Uy Tử đang ở Hậu Thổ Phong, lại lần lượt cho Vương Bạt Mậu Thổ Châu và Ngọc Diệp Phù. Chỉ là khác với lần trước, lần này Vương Bạt chỉ có một viên Mậu Thổ Châu và ba viên Ngọc Diệp Phù. "Mậu Thổ Châu tứ giai, không phải vô địch tứ giai, nhưng hạt châu này không dùng để gây thương tích cho đối thủ, hiệu quả thật sự của nó là tạo ra một mảnh Cực thổ chi, phối hợp với sát chiêu trong "Chân Dương Mậu Thổ Kinh"..." Hồ Tái Hi cẩn thận dặn dò. Vương Bạt chăm chú lắng nghe. Ngọc Diệp Phù Linh Uy Tử cho cũng là phù lục tứ giai, có công kích, khốn người, và phòng ngự. Mặc dù Vương Bạt cũng ngại không dám nhận, nhưng vì tâm ý của hai vị sư thúc, hắn cũng không thể từ chối. May là Ngụy Dung đang bế quan, Vương Bạt không gặp được. "Đi Trần Quốc cần phải cẩn thận hơn, tuy rằng Trần Quốc là nước phụ thuộc của Đại Tấn, Vạn Thần Quốc và Nguyên Thủy Ma Tông phía sau nó phần lớn không dám xâm phạm biên giới, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhất định phải luôn đề phòng, cảnh giác." Hồ Tái Hi hơi dài dòng dặn dò. Linh Uy Tử không nói gì thêm, chỉ bảo Hồ Tái Hi: "Đừng lãng phí thời gian, để hắn về chuẩn bị thêm." Lúc này Hồ Tái Hi mới ngưng lại. Vương Bạt cảm nhận được sự che chở của hai người dành cho mình. Hắn trịnh trọng hành lễ rồi nhẹ nhàng rời đi. Trở lại Vạn Pháp Phong, hắn liền thu những linh thú trong núi vào. Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, không lâu sau, nhận được truyền âm phù của Vương Bạt, Đào Như Ý và Chu Lục Ngạc vội vàng chạy tới. Biết Vương Bạt muốn theo Tống Đông Dương đến Trần Quốc, cả bọn đều đồng loạt muốn đi theo hắn. "Tiếc là Bá Ân đang bế quan đột phá Kim Đan, nếu không thì chắc chắn cậu ấy cũng muốn đi." Lâu Dị có chút tiếc nuối nói. Đào Như Ý bọn họ bây giờ đều đã thuận lợi bước vào cấp Kim Đan. Trong những người từng cùng nhau đến Tây Hải Quốc, Chân Bá Ân là người có tiến độ chậm nhất. Vương Bạt cũng hơi tiếc. Mặc dù bản thân hắn không quá muốn đi. Nhưng nói thật, đi theo Tống Đông Dương đến Trần Quốc làm nhiệm vụ, nói nhỏ thì công huân không thiếu, nói lớn thì coi như một lần ma luyện, hơn nữa có thể tích lũy thêm quan hệ và công lao. Với mọi người mà nói, đều là cơ hội tốt. Nhưng duyên phận là như vậy, không thể cưỡng cầu. Để mọi người tranh thủ thu xếp rồi chờ thông báo. Chỉ là điều làm hắn hơi bất ngờ là, mọi người vừa đi chưa lâu, Triệu Phong đã mang theo Vương Dịch An đến Vạn Pháp Phong. "Sư huynh đây là..." Vương Bạt hơi kinh ngạc. Triệu Phong trên mặt mang vẻ bất đắc dĩ: "Lão sư bị phái đến Tây Hải Quốc, ta thân là đệ tử, tự nhiên phải đi theo." "Chỉ là Tây Hải Quốc dù sao cũng nguy hiểm..." "Sư phụ, ta cũng muốn đi cùng với ngươi, ta không sợ nguy hiểm!" Vương Dịch An phía sau không nhịn được lên tiếng. Triệu Phong không trả lời. Vương Bạt cũng đã hiểu ý của Triệu Phong. Gật đầu nói: "Sư huynh cứ yên tâm, vậy thì cứ để Dịch An về trước ở tạm một thời gian, nói ra thì ta cũng đang định đến Trần Quốc." "Trần Quốc?" Nghe thấy cái tên quen thuộc nhưng hơi lạ lẫm này, Triệu Phong trên mặt khó có một thoáng hoảng hốt. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Từ khi đoạn tuyệt quan hệ với Đông Thánh Tông, Trần Quốc với hắn đã không còn gì đáng lưu luyến. Hai người chỉ hàn huyên vài câu rồi Triệu Phong một mình rời Vạn Pháp Phong. Vương Dịch An tuy có chút không vui nhưng vì được về nhà nên tâm trạng khá hơn, xua tan hết cảm xúc buồn bã. Đợi Bộ Thiền từ Lương Thực Bộ trở về, hai mẹ con càng vui vẻ hơn. Chỉ là khi Bộ Thiền nghe Vương Bạt nói muốn đến Trần Quốc, dù vẻ mặt không thay đổi nhưng Vương Bạt lại nhận thấy cảm xúc phức tạp của nàng. Trần Quốc dù sao cũng là quê hương của hai người, lâu ngày không về, dù đã từng có nhiều kỷ niệm không tốt, nhưng hôm nay những điều đó đã phai nhạt, chỉ còn lại sự hoài niệm. Đêm đó, Vương Bạt đã an ủi nàng rất lâu. Sáng sớm hôm sau, hắn nhận được truyền âm phù của Tống Đông Dương. Lập tức bay đến Địa Vật Điện... Thuần Dương Cung. Mặt trắng không râu, quần áo chỉnh tề, Tuân Phục Quân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn mà Thiệu Dương Tử từng ngồi. Trước mặt là lư hương, khói xanh lượn lờ. Phía dưới, một đám tu sĩ Nguyên Anh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở hai bên đại điện. Thấy phần lớn tu sĩ Nguyên Anh trong tông đều đã đến, Tuân Phục Quân nhìn quanh một lượt, chậm rãi mở miệng: "Ta nhận lệnh của Thiệu tông chủ, tiếp quản vị trí tông chủ, hôm nay là cuộc họp đầu tiên, thông báo cho chư vị." Nói rồi, ngón tay trong ống tay áo khẽ động. Một tấm lệnh bài không quá đặc biệt bay ra. Nhìn thấy tấm lệnh bài, rất nhiều tu sĩ bên dưới có sự biến đổi trên mặt. Trong đám người, Hồ Tái Hi nhẹ lắc đầu, nói nhỏ: "Tông chủ nghĩ sao vậy, sao lại để vị này thay mặt..." "Suỵt!" Linh Uy Tử vội lườm Hồ Tái Hi. Hồ Tái Hi lập tức lầm bầm nhỏ rồi im lặng. Những người có suy nghĩ như Hồ Tái Hi không ít. Nhưng vì có tấm lệnh bài này, mọi người vẫn đồng thanh hô "Tuân tông chủ pháp chỉ." Nghe thấy âm thanh đều đều, Tuân Phục Quân mặt không đổi sắc, không có chút gợn sóng, mắt nhìn lướt qua ba vị điện chủ, sau đó dừng lại trên người Khuất Thần Thông, Sơn Chủ Thiếu Âm Sơn. "Thần Thông, gần đây có chuyện gì quan trọng muốn báo cáo?" Khuất Thần Thông không kiêu ngạo không tự ti, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bẩm Nhị trưởng lão, đó là việc đã báo cáo trước kia rồi." Nghe thấy cách xưng hô của Khuất Thần Thông, Tuân Phục Quân nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn bình thản nghe tiếp. "Hơn 20 năm trước Lê Quốc bị trấn áp, bây giờ lại tái xuất hiện huyết tai..." "Việc tu sĩ Sâm Quốc mất tích ngày càng nghiêm trọng, tu sĩ được tông phái đi điều tra cũng lần lượt mất tích không thấy, trong đó có Bách Hiểu Vân của Trăm Sách Phong... Lục Ngu của Tâm Kiếm Phong... Không lâu trước, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tông phái đi cũng mất liên lạc, phần lớn đều đã mất tích." "Ngoài ra, ở phía Bắc Tây Hải Quốc có một đám phàm nhân tên là 'Chân Võ' tập kích quấy rối các tu sĩ đóng giữ..." Lẳng lặng nghe một hồi. "Huyết tai? Tu sĩ Hỏa hành không sợ, Xích Liệt Tuyền, ngươi có bằng lòng đi không?" Tuân Phục Quân nhìn về một người trong đám đông. Xích Liệt Tuyền tóc đỏ dựng đứng giật mình, chần chừ một lát, rồi hành lễ đáp ứng. Tuân Phục Quân gật đầu, trầm ngâm nói: "Việc tu sĩ Sâm Quốc mất tích khá phiền phức, kéo dài hai ba chục năm cũng không giải quyết được, xem ra phải người có năng lực xuất chúng mới có thể giải quyết được." Các tu sĩ bên dưới đều nhìn nhau, không hiểu ý của hắn là gì. Người ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, có không ít người đã viên mãn, ai cũng có tuyệt chiêu, trừ Diêu Vô Địch người có một không hai, ai cũng không dám tự nhận mình có năng lực xuất chúng. Rất nhanh, Tuân Phục Quân lại nhìn về đám người, ánh mắt dừng lại trên một người: "Hồ sư điệt, vậy thì để ngươi đi một chuyến thế nào?" Trong đám người, Hồ Tái Hi không khỏi giật mình. Linh Uy Tử bên cạnh nhíu mày trong nháy mắt... Từ Địa Vật Điện bước vào trận truyền tống. Một trận trời đất quay cuồng. Vương Bạt vừa mở mắt, còn chưa nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc mang theo bất ngờ và ngạc nhiên: "Vương Bạt?"
---o0o--- CVT: Lần này đi Trần Quốc, có thể là vừa ma luyện, vừa chấm dứt nhân quả. Còn ông Hồ Tái Hi, chuyến này lành ít dữ nhiều rồi quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận