Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 275: Tạ ơn

Trung niên tu sĩ tóc hoa râm, chính là Tề Yến. Phát giác được thái độ của Đường Tịch có chút không quá nhiệt tình, Tề Yến lập tức nhíu mày. Đang định nói gì đó, thì Diêu Vô Địch bên cạnh lại cười ha hả đáp lời: “Là Tề sư đệ à, lần này cảm ơn ngươi nhiều!”“Hả?” Tề Yến ngẩn người. Có chút không hiểu. Cảm ơn hắn? Hắn có làm gì đâu? Tề Yến vội vàng suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nhưng khác với đối với Đường Tịch, với vị Diêu Sư Huynh tư lịch rất cao này, hắn không dám kênh kiệu, chủ động thi lễ với Diêu Vô Địch, khách sáo hỏi: “Sư huynh chẳng phải xưa nay vẫn luôn tu hành ở ‘Vạn Pháp Phong’ thuộc Trần Quốc sao? Sao hôm nay lại đến đây?” Diêu Vô Địch bĩu môi về phía Vương Bạt, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là thu đồ đệ ở bên ngoài, vừa hay nhân dịp này về tông thôi mà!” Tề Yến giật mình. Liếc nhìn Vương Bạt đang đứng sau lưng Diêu Vô Địch, phát giác được trong khí tức của đối phương có một hương vị không tầm thường, có chút nhíu mày: “Thiên Đạo Trúc Cơ?” Vương Bạt liền vội vàng cúi người. Diêu Vô Địch lộ vẻ mặt hổ thẹn, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại đã bán đứng hắn: “Ha ha, bình thường thôi, bình thường thôi mà.” Tề Yến nghe vậy, khách sáo chúc mừng hai tiếng rồi lập tức cười nói: “Diêu Sư Huynh, nếu Đường sư đệ bận việc thì có thể đi trước, sư đệ ta vừa hay thấy được mấy thứ linh tài thích hợp...” Đường Tịch thì cầu còn không được. Từ khi bị Tề Yến liên tiếp cự tuyệt hai lần, thực sự là hắn rất khó có tâm trạng tốt, vội kéo Diêu Vô Địch vẫn còn đang mơ hồ, đi về phía sâu trong thiên nhai. Vương Bạt cũng lễ phép thi lễ với Tề Yến, rồi nhanh chóng đi theo. Nhìn bóng dáng của Diêu Vô Địch và Đường Tịch khuất dần, nụ cười trên mặt Tề Yến dần biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật là một lão cổ hủ, chỉ thu được một kẻ có chút thiên phú tu luyện Thiên Đạo Trúc Cơ thôi, mà đã ở trước mặt ta huênh hoang rồi...” Hắn chợt quay đầu nhìn về phía sau lưng. Một tu sĩ trẻ tuổi trông vẫn còn mang vài phần nét thiếu niên cung kính đứng đó, khí tức trên thân đã ẩn ẩn đạt đến Trúc Cơ viên mãn. Trên người cũng tràn ngập khí tức đặc hữu của Thiên Đạo Trúc Cơ. Nhưng điều Tề Yến xem trọng không chỉ là Thiên Đạo Trúc Cơ của đối phương, mà còn quan trọng hơn là, thiên phú của hắn trong lĩnh vực ngự thú. Đối phương cực kỳ mẫn cảm với huyết mạch linh thú, có thể nhanh chóng phân biệt được các huyết mạch trong một Linh Thú và tỉ lệ của chúng. Đây thực sự là thiên phú đỉnh cấp trong lĩnh vực ngự thú! Với thiên phú này, đối phương đã thuận lợi bồi dưỡng ra Linh Thú Tam giai. Hắn nở nụ cười: “Mạc Kỳ, lần khảo hạch này con có lòng tin không?” Tu sĩ trẻ tuổi Mạc Kỳ lập tức kính cẩn nhưng đầy tự tin nói: “Thưa sư tôn, sẽ không có gì bất ngờ đâu ạ.” “Ừm, đạo tâm của con kiên định, nếu không cũng sẽ không chỉ dựa vào bản thân mà đi được đến hôm nay, nhưng khảo hạch nhập tông không được xem thường, phải cố gắng hết sức thể hiện bản thân, càng biểu hiện tốt, trong tông sẽ có thêm một số ưu đãi.” Tề Yến ân cần chỉ dạy với đồ đệ mà hắn đã vất vả tìm về. “Dạ! Nhất định sẽ không để sư tôn thất vọng.” Mạc Kỳ nói.... “Tiểu tử đi sau Tề Yến kia, cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ đấy.” Vượt qua đám đông, Diêu Vô Địch bỗng nhiên nói với Vương Bạt. Vương Bạt nghe vậy thì lại không có cảm giác gì. “Sư phụ muốn con chú ý gì sao?” Diêu Vô Địch lắc đầu, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Tiếp xúc hơn một năm nay, hắn còn có lòng tin về việc Vương Bạt tham gia khảo hạch nhập tông hơn cả bản thân Vương Bạt. Đi một lát. Vương Bạt và Diêu Vô Địch đi theo Đường Tịch, liền gặp một đoàn người. Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh. Một người trong số họ nhìn thấy Đường Tịch thì mắt sáng lên ngay: “Đường sư đệ... Diêu Sư Huynh?! Sao hai người lại ở đây?” Vị tu sĩ Nguyên Anh này nhìn thấy Diêu Vô Địch, lập tức sắc mặt biến đổi. Tựa hồ có chút kiêng kị, lại có chút nghiến răng nghiến lợi. Diêu Vô Địch nhìn thấy đối phương thì tự nhiên cười như không có chuyện gì: “À, Tiểu Ma Tử à, mới từ Ngu Quốc về đấy à...” “Ma Sư Huynh.” Thấy sắc mặt của tu sĩ kia không ổn, Đường Tịch vội vàng ngắt lời Diêu Vô Địch, chủ động tiến lên thi lễ. “Ma Sư Huynh” kia nhìn thấy Đường Tịch, sắc mặt lúc này mới có vẻ tốt hơn một chút. “Đường sư đệ, đệ cũng dẫn người đến tham gia khảo hạch à?” “Đúng vậy, không thì đi một chuyến rồi lại về, thật sự quá chậm trễ thời gian.” Đường Tịch cười nói, rồi nhìn về tu sĩ Nguyên Anh xa lạ phía sau người kia. Vẻ mặt nghi hoặc: “Vị này là?” “À, giới thiệu chút, vị này là một đạo hữu tu ‘Bì Mao Chi Đạo’ mà ta phát hiện ở Ngu Quốc, đặc biệt đưa đến trong tông, cũng đến tham gia khảo hạch.” “Hả?” Đường Tịch không khỏi lộ vẻ giật mình. Đưa tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan vào tông là chuyện rất thường, còn đưa cả tu sĩ Nguyên Anh thì quả thực không tầm thường. Vương Bạt ở một bên cũng nhìn theo ánh mắt mọi người. Chỉ thấy phía sau vị Ma Sư Thúc kia là một tu sĩ trọc đầu mặc áo bào rộng thùng thình. Điều khiến Vương Bạt có chút kinh ngạc là đối phương có khuôn mặt rất xinh đẹp, thực sự là một nữ tu. Chỉ có điều không những đỉnh đầu không có một sợi tóc mà ngay cả lông mày cũng không có. Thật sự rất kỳ lạ. “Bì Mao Chi Đạo, đúng là ta chưa từng nghe nói qua.” Đường Tịch lộ vẻ khác lạ. Nhưng vị Ma Sư Thúc kia tựa hồ cũng không thích Diêu Vô Địch, chỉ nói đôi ba câu khách sáo, rồi cùng các tu sĩ phía sau nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng Ma Sư Thúc và những người kia rời đi. “À đúng rồi... Sau khi vào tông, con tốt nhất nên khiêm tốn một chút.” Không biết nghĩ đến điều gì, Diêu Vô Địch đột nhiên nhịn không được nhắc nhở. “Khiêm tốn?” Vương Bạt có chút không hiểu. Với tính cách của hắn, rất khó để phô trương. Nhưng vấn đề là, tại sao Diêu Vô Địch lại nói như vậy? Nhớ lại thái độ của Ma Sư Thúc đối với sư phụ. Trong lòng Vương Bạt bỗng xuất hiện một dự cảm không lành. “Khụ... Sư phụ khi tu vi thành tựu, cùng một số các sư đệ khác vui đùa, khi ra tay... ách, cường độ vui đùa, có chút hơi quá... Thôi nói chung con cố gắng khiêm tốn là được rồi.” Diêu Vô Địch khó xử gãi đầu. Vương Bạt lập tức thấy lạnh hết cả người. Vội vàng hỏi: “Sư phụ, vậy người cũng nói rõ xem, năm đó người đã động tay động chân với những sư thúc nào...” “Cái này... thì nhiều lắm, như là La Vũ Trung, Thang Duẫn, Tống Đông Dương...” Diêu Vô Địch vừa đi, vừa đếm trên đầu ngón tay. Nhưng rất nhanh, hai cánh tay không đủ đếm, thế là lại đếm tiếp, mà vẫn chưa có ý định dừng lại... Vương Bạt tuy không biết những người này là ai, nhưng chỉ mới nghe qua hơn 20 cái tên không trùng lặp, lại còn có xu hướng tiếp tục, da đầu của Vương Bạt lại tê dại một lần nữa. Những người được sư phụ dạng tu sĩ Nguyên Anh nhớ kỹ, cho dù hiện tại không ở cấp Nguyên Anh thì cũng là Kim Đan chân nhân... Nhiều cừu nhân như vậy, hắn vào Vạn Tượng Tông còn có đường sống sao? “Khụ... Cũng không cần quá lo lắng, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi, bọn họ sẽ không trút giận lên con một tên tiểu bối.” Diêu Vô Địch chột dạ ho khan. Vương Bạt: “Ha ha...” Thấy Vương Bạt vẫn không tin tưởng, Diêu Vô Địch liền vỗ ngực đảm bảo: “Con yên tâm! Sư phụ con vẫn còn đây, không ai dám làm gì con đâu!” “Hơn nữa tông chủ và các trưởng lão đều ở đây, không ai dám không tuân theo quy tắc mà ra tay với con đâu, cứ yên tâm đi.” Vương Bạt bán tín bán nghi đi theo Diêu Vô Địch đến cuối thiên nhai trong truyền tống trận, rồi lập tức biến mất trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận