Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 299: Truy phủng (3)

Chương 299: Tâng bốc (3) Thiếu Âm Sơn.
Đầu Hổ đại điện.
“Người bị quất trúng, đệ tử Trúc Cơ Thanh Mộc Phong Trần Viễn, phái đi tuần tra chuyện huyết tai ở Lê Quốc…”
“…Đệ tử Trúc Cơ Bách Thư Phong Bách Hiểu Vân, phái đi tuần tra ở Sâm Quốc…”
“…Đệ tử Kim Đan Thần Thể Phong Lý Vô Cực, phái đi tuần tra phòng thủ tuyến bờ nam Tây Hải quốc…”
Mã Thăng Húc và Thôi Đại Khí nhanh chóng bước vào Đầu Hổ đại điện.
Ngay lúc đó, hai người thấy trên ghế chủ tọa một tu sĩ trung niên có cặp lông mày như kiếm, ẩn chứa vẻ khắc nghiệt, mặc áo choàng huyền kim.
Chính là sơn chủ Thiếu Âm Sơn Khuất Thần Thông.
Bên cạnh hắn, một vị chấp sự Kim Đan đang nhanh chóng đọc tên từng người trong nhóm đệ tử mới bị chọn ngẫu nhiên đi làm nhiệm vụ tuần tra.
Đây là một chế độ do Vạn Tượng tông, Trường Sinh tông và Đại Tấn hoàng tộc cùng nhau đặt ra, cứ một thời gian sẽ chọn ngẫu nhiên tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống của hai tông và một phủ, lập thành đội tuần tra, ngẫu nhiên đến một nơi làm nhiệm vụ.
Ban đầu mục đích chính là để phòng ngừa các tu sĩ phái đi làm xằng làm bậy, rồi âm thầm mua chuộc đội tuần tra, nên cố tình chọn ngẫu nhiên để đảm bảo hiệu quả tuần tra.
Nhưng theo thời gian, chế độ này dần trở thành một cách rèn luyện cho tu sĩ trẻ tuổi.
Để các đệ tử trẻ tuổi được trải nghiệm và trưởng thành hơn, nếu không cứ ở mãi trong tông tu luyện, dù thành Hóa Thần cũng dễ bị người bên ngoài lừa.
Chế độ này vài ngày phải thực hiện một lần, nên Mã Thăng Húc và Thôi Đại Khí không để ý, đảo mắt nhìn trong điện, thấy hai ba mươi vị tu sĩ Nguyên Anh khí tức khác nhau đang ngồi xếp bằng trên ghế của mình, chỉ còn vài chỗ trống.
Rõ ràng bọn họ đến có hơi muộn.
Thấy hai người đến, điện chủ Khuất Thần Thông hơi ngạc nhiên nhìn Mã Thăng Húc, khẽ gật đầu ra hiệu, rồi lên tiếng:
“Được rồi, bộ trưởng Mã và bộ trưởng Thôi đều đã đến, vậy chúng ta cùng nhau bàn xem lần này khu vực đấu pháp nên làm những cảnh khác biệt như thế nào… Chi phí bên xem lễ… Khách mời…”
Vấn Đạo đại hội xem như một dạng khen thưởng, về mặt quyền hành thuộc về Thiếu Âm Sơn quản lý.
Nhưng đôi khi cũng chuyển cho Địa Vật điện hoặc Thái Âm Sơn tiếp nhận, có điều Địa Vật điện và Thái Âm Sơn giàu có hơn Thiếu Âm Sơn nhiều, việc dùng đồ ban thưởng trong Vấn Đạo đại hội quá mức xa xỉ, nên các vị cao tầng cảm thấy quá lãng phí, vẫn giao Vấn Đạo đại hội cho Thiếu Âm Sơn quản lý.
Vì mỗi lần tổ chức đều sẽ điều chỉnh chút ít quy tắc, nên sân bãi đại hội cũng sẽ thay đổi theo.
Bọn họ tới đây để dựa theo kế hoạch của Thiếu Âm Sơn mà thực hiện.
Dù sao đại hội ngoài tông môn, còn mời Trường Sinh tông và người của hoàng tộc Đại Tấn cùng du tiên đến xem, nên mọi người đều rất dụng tâm.
Rất nhanh, trong điện vang lên tiếng thảo luận.
Mã Thăng Húc hòa vào đó, nhưng lại thấy có chút nhàm chán.
Những việc bên Lương Thực bộ phối hợp không nhiều, chỉ cần chuẩn bị linh quả xa xỉ khi cao tầng tông môn và khách mời đến xem.
Nhiều nhất thì dùng pháp lực thôi phát hoa cỏ ở sân đấu pháp.
Quả thực rất đơn giản.
Sau khi thấy nhàm chán, hắn lại đau đầu nghĩ cách báo đáp Vương Bạt.
Dù sao cũng đã nhận tiện nghi của vãn bối, hắn không làm được chuyện như vậy.
Mã Thăng Húc vẫn cảm thấy có chút không tập trung, luôn thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Mà còn không chỉ một người.
“Tình huống này là sao?”
Mã Thăng Húc nhân lúc tiếng nói chuyện trong điện ồn ào, vội vàng theo cảm giác nhìn lại.
Bỗng nhiên thấy trong góc, mấy nữ tu các bộ môn khác đang chỉ trỏ, cười nói yến yến, xì xào bàn tán.
Mã Thăng Húc lập tức cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Cũng may hắn dù gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh, tu tâm nhiều năm, sẽ không dễ dàng cho rằng người ta có ý gì với mình.
Rồi hắn chợt phản ứng:
“Chẳng lẽ đang bàn tán về màu da của ta?”
Hắn không nhịn được lại nhìn cánh tay của mình.
Tuy vẫn còn hơi đen, nhưng so với trước đó thì đã tốt hơn nhiều.
Sự thay đổi này với tu sĩ Nguyên Anh, chắc chắn rất nổi bật, bị chú ý cũng là chuyện thường.
Rất nhanh, Khuất Thần Thông dõng dạc nói:
“Các vị cứ tự thảo luận thêm, rồi chúng ta sẽ định ra…”
Rồi chủ động rời khỏi điện.
Là sơn chủ Thiếu Âm Sơn, mỗi ngày cần xử lý rất nhiều vụ thưởng phạt, nên Khuất Thần Thông tỏ vẻ vội vàng.
Sau khi Khuất Thần Thông rời đi, các tu sĩ Nguyên Anh trong điện cũng tụm năm tụm ba bàn tán.
Nhưng Mã Thăng Húc lại để ý mấy nữ tu vừa bàn tán về mình chủ động đi tới.
Một người đi đầu dáng vẻ ngoài ba mươi, mặc đồ đạo cô.
Cười tủm tỉm với Mã Thăng Húc, nói:
“Mã sư đệ, Lương Thực Bộ mọc ra linh quả vạn năm gì rồi sao?”
Mã Thăng Húc có chút khó hiểu:
“Lạc sư tỷ sao lại nói vậy?”
Hắn cũng quen người này, đó là bộ trưởng bộ Thủy Hành Ti Hải Châu Lạc Yến Song, rất giỏi hành động dưới biển, trông như ngoài ba mươi nhưng tuổi đời còn lớn hơn hắn.
Nghe Mã Thăng Húc nói, Lạc Yến Song cười:
“Nếu không phải ăn linh quả vạn năm, sao bây giờ sư đệ lại trắng như vậy?”
Mã Thăng Húc nghe vậy thì cười khổ:
“Sư tỷ biết trêu người, ta mà trắng gì… đen như quỷ rồi đây này.”
Tuy nói vậy, trên mặt vẫn không giấu được vẻ tươi cười.
Thấy Mã Thăng Húc vẫn không hiểu ý mình, Lạc Yến Song cũng không vòng vo, hiếu kỳ nói:
“Nói thẳng, cái màu da này của sư đệ, không phải nói đan dược cũng không cứu được sao? Sao mới không gặp một thời gian, bây giờ lại trở nên mịn màng, màu da cũng trắng hơn nhiều?”
“Đúng vậy, Mã sư huynh có phương pháp kỳ diệu gì vậy? Nói cho chúng ta nghe với?”
Mấy nữ tu đi sau lưng Lạc Yến Song cũng không nhịn được hỏi.
Nữ tu ở bất kỳ tuổi nào đều quan tâm đến vẻ đẹp.
Dù có người cố ý ra vẻ lão bà gặp người, thì trong lòng vẫn thường xuyên ngắm nghía hoa vàng lửa. Đây là thiên tính rồi.
Mã Thăng Húc lúc đầu không nghĩ đến chuyện này, bây giờ mới hiểu mục đích của mấy nữ tu, dù gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh, trong nháy mắt đã phản ứng lại.
“Phải rồi! Nữ tu không phải là rất quan tâm đến vẻ đẹp sao? Phượng vũ kê tinh hoa của Vương sư chất vừa đúng là thích hợp!”
“Ta còn đang nghĩ cách báo đáp Vương sư chất, hay là giới thiệu chuyện làm ăn cho hắn nhỉ?”
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lóe lên, cười ha hả nói:
“Cái này có gì phương pháp kỳ diệu chứ, chẳng qua là… Ai, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Hắn càng không nói, càng che giấu thì mấy nữ tu xung quanh lại càng tò mò.
Lạc Yến Song nhíu mày nói:
“Mã sư đệ sao lại nói chuyện ấp úng vậy, có hay không thì nói thẳng ra đi.”
Thấy vậy, Mã Thăng Húc đành bất đắc dĩ nói:
“Cái này… Các ngươi chỉ có thể hỏi người sư điệt của ta thôi.”
“Sư chất? Sư chất nào?”
Một nữ tu bên cạnh không nhịn được hỏi.
Mã Thăng Húc nhìn xuống, thấy đó là phó bộ trưởng bộ Phù Lục, ngay sau đó như bị ép phải nói:
“Chính là Vương Bạt của Vạn Pháp Phong, Vương sư chất.”
“Vạn Pháp Phong?! Có Diêu Vô Địch ở Vạn Pháp Phong đó sao?!”
Mấy nữ tu đều rụt cổ lại.
Nhất là người lớn tuổi nhất Lạc Yến Song, tuy vẻ mặt gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêng dè.
Rõ ràng là đang nhớ lại chuyện không vui trong quá khứ.
Nhưng nàng chợt nhíu mày, nhìn Mã Thăng Húc nghi ngờ nói:
“Không đúng, tiểu tử ngươi không phải ghét Diêu Vô Địch nhất sao? Sao lại cùng đệ tử của hắn thân thiết vậy?”
Mã Thăng Húc nghe vậy thì câm nín.
Sao ai cũng nói vậy, ta ghét Diêu Vô Địch đến thế à?
Nhưng nghĩ kỹ thì bây giờ hắn không còn ghét Diêu Vô Địch như trước, đã phai nhạt đi rất nhiều.
Hình như… Bắt đầu từ khi gặp Vương Bạt thì phải?
Ý nghĩ trong lòng Mã Thăng Húc lướt qua, trong miệng lại thở dài nói:
“Chuyện này dài lắm…”
Hắn lập tức kể chuyện mình gặp Vương Bạt, sau đó hai người thỏa thuận ra sao.
Rồi nói:
“Chuyện này từ mấy năm trước rồi, chắc hẳn mấy năm này hắn cũng nghĩ ra không ít biện pháp, vất vả lắm mới bồi dưỡng được loại cây này, đã luyện thành linh thực, ăn vào có thể làm dung nhan rạng rỡ, thanh xuân trở lại.”
Nói đến đây, hắn như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy giấy vẽ, đưa cho mấy người xem.
“Đây là ta trước khi chưa dùng… Các ngươi so sánh xem.”
“Cho nên nói, ta có thể thay đổi như vậy đều là nhờ khổ tâm của hắn.”
“Đệ tử của Diêu Vô Địch, lại là người như vậy sao? Cái này, cái này hoàn toàn không giống mà.”
Nghe Mã Thăng Húc nói, Lạc Yến Song không khỏi kinh ngạc, lại không dám tin.
Nhưng đến cả người ghét Diêu Vô Địch như Mã Thăng Húc mà còn nói đỡ cho đối phương, nàng cũng không thể tin được hoàn toàn.
“Vậy phượng vũ kê tinh hoa đó… Sư đệ có ở đây không?”
“Không có!”
Lần này, Mã Thăng Húc trả lời cực nhanh, mà còn rất dứt khoát.
Đùa gì chứ, hắn không có ngốc, lỡ như Lạc Yến Song cướp mất thì hắn có khóc cũng không kịp.
Một lát sau, chủ Thiếu Âm Sơn Khuất Thần Thông lại từ bên ngoài vội vàng trở về…
“Kỳ lạ… Hình như thiếu mất một con công phượng vũ kê nhất giai thì phải…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận