Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 453: Đại chiến (1)

Chương 453: Đại chiến (1)
Hô ——
Pháp lực và thần lực trào dâng đan xen vào nhau, chiếu ra linh hỏa nóng bỏng, dòng nước cuồn cuộn chảy xiết...... pháp thuật, pháp bảo cùng ánh sáng phù lục gần như chiếu sáng cả bầu trời. Ba vầng thần quang tụ tập, lấy làm trung tâm, một Đạo Vực sáng tỏ bao phủ gần nửa Tống Quốc ngày xưa. Thậm chí mặt đất bên dưới cũng bị bao trùm trong đó. Nhìn từ xa, giống như trên đại địa có thêm một quả cầu nửa vòng tròn bình thường.
Xung quanh Đạo Vực đang mở ra này. Từng vị tu sĩ Hóa Thần của Đại Tấn, Đại Yến, đang giao chiến kịch liệt với bọn Tà Thần có số lượng đông hơn nhiều.
Trong Đạo Vực.
Trên đỉnh đầu Thượng Quan Nhân, treo một hư ảnh Đại Đế đội miện quan, mặc hắc bào Kim Long, sắc mặt trang nghiêm nhìn về phía trước.
“Đây chính là ba cái hợp thành một thể sao......”
Nơi đó, một thân ảnh cao lớn ngàn mắt ngàn tay, mặc kim giáp, mặt xanh nanh vàng đứng chắn ở phía trước. Hình thể hắn thực sự quá lớn, mỗi cánh tay đều cầm một thanh binh khí tản ra khí tức thần diệu, tùy ý vung lên liền dễ dàng ngăn cản mọi đợt công kích đến từ các hướng.
Phía sau lưng hắn, một cái cuống rốn to lớn mọc ra từng đoạn như sừng rồng dữ tợn đang chậm rãi phập phồng. Cuống rốn tựa như có như không cắm vào sau lưng hắn. Mỗi lần cuống rốn phập phồng, bên trong lại có một dòng năng lượng mạnh mẽ quán chú vào thân ảnh ngàn tay, cực nhanh hồi phục những rã rời và hao tổn do giao chiến, thậm chí còn mơ hồ làm tăng thêm khí tức trên người hắn.
Một đầu khác của cuống rốn, thì nối với một lão giả có bề ngoài giống như ông Thọ Tinh, ông ta tay cầm pháp trượng, miệng lẩm bẩm. Cùng lúc thân ảnh cao lớn vung vũ khí trong tay, vô số tia sáng yêu dị bay ra từ pháp trượng. Một bộ phận đã rơi vào trong binh khí, gia tăng uy năng. Một bộ phận khác bay về phía mười một vị tu sĩ. Nhưng bị những tu sĩ này nhanh chóng né tránh. Lão giả cũng không để ý, tiếp tục huy động pháp trượng, vẩy từng đạo pháp chú về phía đám người.
Thượng Quan Nhân, Lương Khâu Ngữ, Tô Đại Xuân, trưởng lão họ Hạ, kiếm Thần Trần Nhất Tịch, Thái A Quan Chủ, Hề Linh Bá, Triều Văn Đạo, Thiệu Dương Tử, Nhan Văn Chính, Nhậm Tiêu...... bọn họ đã là mười một người đứng ở đỉnh cao nhất của toàn bộ Phong Lâm Châu, nhưng lúc này, nhìn Tam Thần Hoàng đang hiện bản thể, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy sự ngưng trọng chưa từng có.
Mặc dù bọn họ đã thuận lợi dẫn Tà Thần đến nội cảnh Vạn Thần Quốc, nhưng sau khi giao thủ ngắn ngủi, kết quả vẫn khiến cho tất cả mọi người trong lòng nặng nề. Tam Thần Hoàng khó đối phó hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều. Dù mười người liên thủ, nhưng căn bản không thể công phá được phòng ngự vững chắc như tường đồng ngàn cánh tay của Binh Thần, với sự gia trì của Mẫu Thần và Thọ Thần. Không những vậy, dưới các loại pháp chú thỉnh thoảng ném ra của Thọ Thần, mọi người ít nhiều đều bị thương. Dù chưa bị thương đến căn bản, nhưng theo xu thế này, e là sớm muộn gì mọi người cũng sẽ bị Tam Thần Hoàng mài chết!
“Thượng Quan Nhân, Thượng Quan Từ vì sao còn chưa xuất thủ?”
Tông chủ Trường Sinh Tông Tô Đại Xuân đưa tay phóng ra một đạo dây mây bốc cháy ngọn lửa xanh biếc, dây mây nhanh chóng lan rộng ra, cuốn lấy toàn bộ Binh Thần, nhưng lập tức bị lưỡi hái trong tay Binh Thần chém đứt. Sau đó, rốt cuộc không nhịn được, giận dữ nói.
Trên khuôn mặt Thượng Quan Nhân cũng không còn vẻ nhẹ nhõm như trước. Hắn điều khiển hư ảnh Đế Tôn cầm đại ấn nện xuống Binh Thần, nhưng bị Binh Thần ngăn lại dưới sự gia trì của Mẫu Thần và Thọ Thần. Thần sắc hắn ngưng trọng, thấp giọng nói: “Không cần ngươi nói, đến thời điểm nên xuất thủ, hắn tự khắc sẽ xuất thủ!”
“Hừ!”
Tô Đại Xuân hừ lạnh một tiếng, không có tâm tư cùng hắn nói nhảm, thôi động dây mây ra sức cuốn lấy cánh tay Binh Thần.
Thiệu Dương Tử thì híp mắt, nhẹ nhàng rơi vào phía sau đám người. Cẩn thận cảm nhận Đạo Vực xung quanh, trong tay nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
Thái A Quan Chủ tay bấm ấn quyết, phóng ra từng đạo phù lục cổ xưa, khóa lại hư không, sau đó nhịn không được nói: “Thượng Quan đạo hữu, những Tà Thần này là do các ngươi dung túng lớn mạnh, không lẽ không có chút thủ đoạn phản chế nào sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Nhân khó coi: “Vạn Thần Quốc cũng không phải do tông ta dung túng...... Ai có thể ngờ bọn chúng lớn nhanh như vậy!”
“Bất quá, cũng không phải không có hy vọng, Binh Thần và Thọ Thần này từ đầu đến cuối không rời Mẫu Thần, Mẫu Thần tất nhiên là mấu chốt, các ngươi cố gắng tách ba kẻ này ra, ta có lẽ có thể thử một lần!”
Thực lực của một mình Thần Hoàng, cũng không sai biệt lắm với tu sĩ Hóa Thần viên mãn. Như Binh Thần là người đấu pháp mạnh nhất trong Tam Thần Hoàng, nếu một mình đối đầu, Thượng Quan Nhân tự tin mình có phần thắng hơn tám phần. Mà khi có sự gia trì của Mẫu Thần và Thọ Thần, uy năng khi Binh Thần xuất chiêu tăng lên đáng kể, phối hợp với nhục thân cường hãn cùng trạng thái không biết mệt mỏi kia, trừ công phạt chi năng hơi kém một chút, còn lại trong Đạo Vực bao phủ, cơ hồ giống như một tu sĩ Luyện Hư. Cho dù Thượng Quan Nhân tự phụ đến đâu, cũng không có tự tin có thể so vai với tu sĩ Luyện Hư.
“Tách ba cái ra......”
Vẻ mặt Tô Đại Xuân, Thái A Quan Chủ bọn người đều nghiêm túc. Ai cũng thấy được trong Tam Thần Hoàng, Mẫu Thần như cái cuống rốn chính là mấu chốt, nhưng muốn tách ba cái ra thì sao có thể dễ dàng như vậy. Nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra trước mắt.
“Tốt! Hy vọng ngươi nói được làm được!”
Tô Đại Xuân nghiến răng nói.
Thiệu Dương Tử chợt mở miệng: “Chư vị, nếu còn có bản lĩnh cuối cùng gì thì tốt nhất nên nhanh chóng thi triển ra...... Đồng môn ở bên ngoài sắp không kiên trì nổi rồi.”
Mọi người đều biến sắc. Toàn bộ tâm trí của họ đều tập trung vào giao chiến với Tam Thần Hoàng, lại quên mất chú ý đến bên ngoài. Lúc này được Thiệu Dương Tử nhắc nhở, mới bỗng nhiên chú ý tới các tu sĩ Hóa Thần của các tông phái bên ngoài, khi bị Tà Thần với số lượng kinh người bao vây, đã tràn ngập nguy hiểm.
“Nhanh chóng chém giết Tam Thần Hoàng!”
Tô Đại Xuân khẽ quát một tiếng.
Mọi người lập tức lại một lần nữa lao tới.......
Trần Quốc.
Phía ngoài trận pháp ngũ giai bị phá thành mảnh nhỏ trong nháy mắt chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Khi các Hóa Thần Đại Tấn, Đại Yến đã dẫn phần lớn Thần Linh của Vạn Thần Quốc đi về hướng Vạn Thần Quốc. Các tu sĩ Hương Hỏa Đạo cùng với Tà Thần đồng loạt săn bắn, điên cuồng tiến công về phía Trần Quốc.
“Chiếm lĩnh Trần Quốc!”
“Chiếm lĩnh Đại Tấn!”
“Để thần quang của Mẫu Thần chiếu rọi toàn bộ Phong Lâm Châu!”
Có tu sĩ Nguyên Anh đứng trên bầu trời cao giọng tuyên bố.
Nhưng mà ngay sau đó.
Một bàn tay Huyền Hoàng to lớn đột ngột bay ra từ trong khí tức hỗn loạn giao chiến đằng xa, giống như đập ruồi, tùy ý nện xuống. Tu sĩ Nguyên Anh kia mắt lộ vẻ kinh hãi, ngay cả trốn tránh cũng không thể, trong nháy mắt liền bị đập thành tro bụi!
Trên trời, mây đen đã giăng kín bầu trời Trần Quốc. Mưa máu như trút nước!
Giữa không trung, vang lên giọng nói hùng hổ của Diêu Vô Địch: “Mẹ nó, lão tử ghét nhất mấy kẻ không có đầu óc mà cứ mù quáng la hét!”
Sau đó, không có nửa giây dừng lại, một quyền đánh về phía một Tà Thần đầu chó đối diện. Đạo Vực Vạn pháp Huyền Hoàng trong nháy mắt mở ra, bao trùm đối phương, sau đó rất nhanh liền vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết “ao, ao”.
Rất nhanh, trong bầu trời, mưa máu trút xuống!
Trong mưa máu, ẩn ẩn có một hư ảnh Tà Thần thân người đầu chó rên rỉ một tiếng, dần dần tiêu tán......
Bạn cần đăng nhập để bình luận