Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 432: Nội ứng (3)

Rất lâu sau, bóng người màu xanh nhạt mới rốt cuộc dứt tiếng cười. Hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt không có một sợi râu nào, lại mang theo một tia ngạo nghễ chưa từng lộ ra trước mặt người ngoài, thậm chí khiến Chu Thiên Tề cũng cảm thấy xa lạ. “Tiếp nhận?” “Lòng không hổ thẹn, phụ hay không thì có sao!” “Thiên Tề, ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta chưa từng chỉ bảo ngươi điều gì, hôm nay sẽ dạy ngươi một đạo lý, cái gọi là tu hành, chính là…” Chu Thiên Tề vội vàng vểnh tai lắng nghe. Bóng người màu xanh nhạt gằn từng chữ một: “... Tâm mình muốn đi, dù có hàng nghìn hàng vạn người, ta vẫn cứ đi!” Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa. Mưa phùn lất phất trong nháy mắt trút xuống như thác đổ. Lôi quang lóe lên rồi tắt, chiếu sáng khuôn mặt còn mang vẻ ngạo nghễ của bóng người màu xanh nhạt. Trong lòng Chu Thiên Tề không khỏi rùng mình. Vừa là vì sự tự tin nồng đậm của đối phương, cũng là vì quyết tâm vô cùng kiên định của đối phương mà rung động. Cúi đầu xuống: “Thiên Tề hiểu rõ.” “Ừm, hiểu rõ là tốt, đi thôi, đừng để mấy con chuột kia chạy mất.” Bóng người màu xanh nhạt lại lần nữa quay đầu. “Dạ.” Bóng dáng Chu Thiên Tề nhanh chóng biến mất trong mưa. Mà bóng người màu xanh nhạt vẫn đứng ở chỗ giao giữa trong điện và ngoài điện, ánh mắt theo làn mưa bên ngoài điện nhẹ nhàng ngước lên, nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía gian tổ đường cũ nát trên bầu trời kia. Ánh mắt ảm đạm khó hiểu. Sau đó hắn đột nhiên đưa tay ra, tiến vào trong màn mưa. Thu lại tất cả bình chướng, mặc cho những hạt mưa kia rơi vào lòng bàn tay của hắn, rồi lại không một tiếng động trượt xuống từ lòng bàn tay hắn, rơi xuống mặt đất. Mưa rơi tung tóe, nhưng mãi mãi không hề bắn vào trong điện. “Đến lúc rồi......” Trần Quốc. Trận truyền tống tầng hai Quỷ Thị. Khi Vương Bạt đi qua trận truyền tống Quỷ Thị đến Trần Quốc. Liền thấy ngay Diêu Vô Địch đang đứng ở bên ngoài trận truyền tống. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng tiến lên, cúi đầu hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.” “Ha ha! Nhanh, để lão tử… để ta xem!” Diêu Vô Địch lại một tay túm lấy Vương Bạt, bàn tay to thô kệch đặt lên vai Vương Bạt, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Càng nhìn càng vui vẻ. Vương Bạt bị Diêu Vô Địch chộp lấy một cái có chút trở tay không kịp, lại phát hiện mấy vị tu sĩ Nguyên Anh chung quanh đang cười vây xem, vội vàng khẽ ho một tiếng, gắng sức thoát khỏi tay Diêu Vô Địch: “Sư phụ, người đây là...” Diêu Vô Địch cũng lập tức nhận ra hành động của mình sẽ khiến Vương Bạt mất mặt, lúc này mặt lạnh xuống, liếc nhìn mấy vị tu sĩ Nguyên Anh xung quanh. “Hừ!” Mấy người lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hoặc là nghiêng đầu đi, không dám nhìn nhiều. Diêu Vô Địch lúc này mới cười ha hả quay đầu lại, vui vẻ vô cùng lại lần nữa đánh giá Vương Bạt, chỉ là không có giống trước đó, vuốt râu trấn tĩnh lại, mới cười ha hả nói: “Không phải sư phụ ta vẫn nghe nói ngươi nhậm chức Ti Tổng Ti chủ Ngũ Hành sao!” “Bây giờ xem xét, quả thật không tệ, đồ nhi ta quả nhiên là tuấn tú lịch sự! Cái thằng Tuân Lão Nhị này tuy không phải thứ tốt, nhưng cũng coi như có chút mắt nhìn!” Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh xung quanh nghe được lời đại nghịch bất đạo của Diêu Vô Địch, nhưng cũng không dám nói thêm gì, coi như không nghe thấy. Hiển nhiên những ngày này đã nghe không ít. Cảm nhận được sự vui sướng không lẫn một chút tạp chất nào từ sư phụ, Vương Bạt trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Sau đó nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi sư phụ, sư cô nàng nói khoảng thời gian nữa sẽ đến Trần Quốc tìm ngài.” Khuôn mặt đang cười ha hả của Diêu Vô Địch đột nhiên cứng đờ: “Sư cô? Tìm ta? Ngươi nói là Mộ Liên…” Lần này thì Vương Bạt bật cười: “Không thì sư phụ nghĩ là ai? À, xem ra đệ tử nói sai rồi, không nên gọi sư cô, nên gọi sư nương mới phải…” Các tu sĩ Nguyên Anh bốn phía không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó lỗ tai đều không nhịn được mà dựng lên. “Khụ khụ!” Là tu sĩ Hóa Thần, Diêu Vô Địch tất nhiên là nhận ra đầu tiên vẻ mặt xem kịch vui của mấy người kia, liên tục ho khan vài tiếng, sau đó quay người lại, trừng mắt lớn tiếng nói: “Đều đi tuần tra hết cho lão tử đi! Vạn Thần Quốc sắp đến, đều muốn trị tội các ngươi đấy!” “Đi đi.” Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh tuy muốn xem kịch vui, nhưng cũng chỉ có thể quyến luyến rời đi. Chuyện tình của tu sĩ Hóa Thần, đâu phải dễ dàng như vậy có thể nghe được chứ? Đáng tiếc. Vương Bạt thấy đám người rời đi, lại liếc mắt nhìn Lý Ứng Phụ phía sau. Lý Ứng Phụ gật đầu, cũng chủ động bước ra ngoài, nhanh chóng bố trí pháp trận ngăn cách, đề phòng bị người khác nghe trộm. Bốn phía không có ai, Diêu Vô Địch lúc này mới nhanh chóng thu lại vẻ bối rối trên mặt, khẽ nhíu mày: “Thằng nhóc nhà ngươi không cần vòng vo quá như vậy chứ? Mấy người kia ở dưới mí mắt ta mấy chục năm, không có vấn đề đâu.” Vương Bạt cười khổ nói: “Sư phụ thứ lỗi, đây cũng là bất đắc dĩ.” Nói rồi, liền đem tin tức cùng suy đoán mà mình nghe được từ chỗ Mã Thăng Húc kể lại. Sau đó trên mặt hơi do dự nói “Đệ tử đến đây, chỉ muốn xin sư phụ chỉ điểm, lần này hai vị sư thúc mất tích, đệ tử có nên đi một chuyến không.” Diêu Vô Địch lại lắc đầu nói: “Có nên đi hay không, trong lòng ngươi đã có ý rồi, còn cần ta cho ngươi chỉ điểm sao?” “Chỉ là nói thật, trước khi ngươi trở về, ta cũng đã lén lút đến Sâm Quốc mấy lần, nhưng lại không phát hiện gì cả, Đỗ Vi về sau cũng đi, cũng vậy không có phát hiện gì, ngươi chỉ là Kim Đan, tuy học được không ít tạp thuật, nhưng thủ đoạn rốt cuộc vẫn không bằng Thần Thông của tu sĩ Hóa Thần, ngươi cho dù có đến Sâm Quốc, e là cũng chưa chắc có thể phát hiện ra cái gì.” Vương Bạt vẻ mặt nghi hoặc: “Ý của sư phụ là, để con đừng đi?” Diêu Vô Địch lại lắc đầu: “Ta chỉ nói là ngươi không cần phải đến Sâm Quốc, chỉ phí công lãng phí thời gian mà thôi.” “Nếu đã đi, thì hãy đi xem xung quanh đi, Phục Quốc, Tương Quốc, Lê Quốc, An Quốc, Hắc Nha, Phiên Ngu, Đại Trạch... À, ba khu sau hiện giờ đã bị nước biển Nam Hải tràn ngược làm ngập hơn phân nửa, hung thú tàn phá bừa bãi, ngươi đi cũng chưa chắc có thể có thu hoạch bao nhiêu.” Vương Bạt chần chừ một lát, bỗng nhiên nói: “Vậy thưa sư phụ, ngài nhìn nhận thế nào về việc hai vị sư thúc mất tích cùng với trưởng lão Cấp Anh mất tích?” Sư phụ Diêu Vô Địch tuy nhìn thô kệch, nhưng thực tế tâm tư lại rất tỉ mỉ cẩn thận. Hắn cũng muốn từ chỗ sư phụ, nghe được một vài ý kiến không giống. Diêu Vô Địch đối với tâm tư của đứa đệ tử duy nhất này cũng hiểu rõ, nhíu mày nghĩ ngợi, cuối cùng thản nhiên nói: “Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Tuân Lão Nhị, ta cảm thấy có vẻ giống thủ bút của Tuân Lão Nhị, nhưng nhiều chỗ lại thấy kỳ lạ.” “Chỗ nào kỳ lạ ạ?” Vương Bạt nghe vậy đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận