Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 308: Thủ Giáp (2)

Chương 308: Thủ Giáp (2)...... Vương Bạt mang theo Bộ Thiền đi lòng vòng, nhìn xem cảnh các tu sĩ giao đấu lẫn nhau trong từng khu vực đấu pháp, ngược lại có cảm giác mở mang tầm mắt. Tiện thể xem luôn quá trình luận đạo về kỹ nghệ luyện đan. Khác với việc có thể mô phỏng ở trong lầu của Bách Vấn Lâu về linh trù và ngự thú, kỹ nghệ luyện đan không chỉ có khu vực mô phỏng bên trong lầu, mà còn có khu vực luyện chế ngay tại hiện trường bên ngoài lầu. Đây cũng là dịp hiếm có để những tu sĩ bách nghệ thể hiện bản thân. Các loại thủ đoạn luyện chế đan dược thi nhau xuất hiện, có chút hoa cả mắt. Vương Bạt xem một hồi, thật sự là có chút không hiểu, bèn dẫn Bộ Thiền đi dạo một chút, phát giác Bộ Thiền có chút mệt mỏi, hắn vội vàng đưa Bộ Thiền về Vạn Pháp Phong. Phần thưởng xếp hạng của Vấn Đạo đại hội phải đến khi đại hội kết thúc mới có thể nhận. Vương Bạt tham gia một lần luận đạo linh trù cấp bậc Trúc Cơ và Kim Đan. Còn ngự thú thì chỉ tham gia cấp bậc Kim Đan. Dựa theo quy tắc ban thưởng, một vị trí nhị giáp Kim Đan, có thể thu được 4500 điểm công huân. Còn thủ giáp Kim Đan là 6000 điểm. Thêm vào đó là 1000 điểm thủ giáp Trúc Cơ. Tính ra, tham gia hỏi đạo đại hội này, Vương Bạt kiếm lời được hơn một vạn điểm công huân. “Còn năm ngày nữa, nhiệm vụ sẽ được công bố, cũng nên chuẩn bị chút.” Vương Bạt sờ vào thân phận bài trong tay, trầm tư. “Thần Tú Phong, có lẽ tạm thời không đi được, cho dù đi, thì với mấy ngày ngắn ngủi, cũng không cách nào bắt đầu tu hành được.” “Độ khó của tu hành Phong hành khó hơn nhiều so với Ngũ hành, mà ta lại không có đủ Phong Linh căn, muốn nhập môn, e rằng còn phải mở thêm một đan điền thứ ba, sư phụ thì đã chuẩn bị vật liệu cho ta xong cả rồi, chỉ là, về mặt thời gian thì lại dễ bị chậm trễ mất.” “Tốt nhất vẫn nên đợi khi nhiệm vụ kết thúc rồi về, mới bắt đầu tu hành.” Ngũ hành công pháp hiện tại đã nhập môn, tốc độ tu luyện tăng lên trên diện rộng, bất quá vẫn còn hơi kém một chút mới đạt trạng thái viên mãn. Lần này hắn ra ngoài, ngược lại có thể tranh thủ khoảng trống này, mượn tài nguyên tu luyện mà Diêu Vô Địch để lại, hảo hảo rèn luyện trạng thái của mình. Đợi khi tu luyện Ngũ hành công pháp cùng Phong hành công pháp không thể tiến thêm được nữa thì có thể bắt đầu chuẩn bị ngưng đan. Hắn cũng không có ý định ở lại cảnh Trúc Cơ quá lâu, việc đúc thành ngũ hành, phong hành căn cơ cũng đã đủ rồi, còn về bản chất hoàn toàn có thể đợi đến khi lên Kim Đan rồi mới chậm rãi tu luyện tiếp. Tuy nói đến Kim Đan mới tu luyện về bản chất, sẽ càng khó hơn và cũng dễ làm chậm trễ thời gian hơn. Nhưng trên thực tế, với tuổi thọ của hắn thì cũng không cần quá quan tâm đến chuyện đó. Ngược lại đợi hắn đến Kim Đan sau này, có thể làm nhiều việc càng thêm thuận tiện. Nghĩ thông suốt những điều này, hắn liền đi dạo một vòng trong đám linh thú ở Vạn Pháp Phong. Cuối cùng, đem thiên mục minh xà, mấy tiểu thạch long vừa mới sinh, gà tuyết dương, Bích Thủy Linh Quy… đều thu vào trong túi linh thú. Nhìn bốn phía trở nên có chút trống trải. Vương Bạt chợt để ý đến Mậu Viên Vương. Điều khiến hắn kinh ngạc là, Mậu Viên Vương đang ngồi khoanh chân dưới đất, phía sau lưng ẩn ẩn nổi lên hai cái nốt sần rất khó phát hiện. Khí tức hoang dã trên người nó lại càng thêm nồng đậm. Vương Bạt đến gần kiểm tra một lúc, trong lòng rất nhanh đã có chút suy nghĩ. Sau khi đi qua địa bàn của Thông Linh Quỷ Thu (Cá Chạch), chỉ thấy bên trong Thông Linh Quỷ Thu (Cá Chạch) làm toàn bộ mặt nước trong ao phản chiếu thành một màu đen. Sau một hồi trầm ngâm, hắn không ở lại nữa mà nhanh chóng bay về phía Huyền Vũ phường thị ở Thái Âm Sơn. Đúng lúc hắn bận rộn chuẩn bị cho việc ra ngoài thì trong khu vực đấu pháp, vẫn còn rất nhiều các kiêu tử đỉnh núi Trúc Cơ cảnh si ngốc nhìn chằm chằm vào màn sáng trống không ở khu vực đấu pháp. Nhưng khiến bọn họ thất vọng là, khi số người ngày càng ít đi thì cái tên mà bọn họ mong chờ lại không hề xuất hiện. Rốt cuộc. Lại hai ngày trôi qua. Khu vực đấu pháp cuối cùng vẫn còn sáng——một mảnh sa mạc vàng. Lương Trọng Khang từ trong gió lộ ra thân hình, thở hổn hển, nhìn Cức Phong Nguyễn Tử Doãn đã bị hắn làm cho quay cuồng, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ của người sống sót sau tai nạn và sự sung sướng khi chiến thắng đối thủ: “Ta thắng!” “Ta đã đoạt được thủ giáp Trúc Cơ cảnh!” Cùng lúc đó. Ở khu vực đấu pháp Kim Đan. Một thân mặc đồ hiệp khách phàm tục Tịch Vô Thương của Thuần Nguyên Phong chậm rãi thu nạp pháp lực đang tỏa ra mạnh mẽ. Góc áo của hắn hơi có chút lam lũ, chỉ là ngoài điều đó ra thì không có bất kỳ vết thương nào. Nhìn về phía Lục Ngu của Tâm Kiếm Phong đối diện, mỉm cười, rạng rỡ vô cùng: “Sư huynh, ta đã thắng.” Lục Ngu nhìn Tịch Vô Thương bộ dáng quả thực không bị thương chút nào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cười khổ. “Thực lực của ngươi, bình thường Nguyên Anh e là cũng......” Khẽ lắc đầu, rồi phi thân rời đi. Rất nhanh, các tu sĩ vây xem đã không nhịn được cao giọng hô: “Thủ giáp Kim Đan, Tịch Vô Thương!” Trong toàn bộ sân Vấn Đạo đại hội, lập tức vang lên tiếng reo hò ăn mừng của các tu sĩ. Bên trong Thiên Nguyên Điện. Khuất Thần Thông nhìn Tịch Vô Thương trong màn sáng, khẽ vuốt cằm. “Là ngươi.” “Đây là chuyển cho chiến công của ngươi, đây là phần thưởng thủ giáp Trúc Cơ của Linh Trù Bách Vấn Lâu —— Đơn thuốc linh thực Tam giai “Linh dịch Thần Hư Mục”.” “Đây là phần thưởng nhị giáp Kim Đan của Linh Trù Bách Vấn Lâu —— toàn bộ pháp khí linh trù Tam giai.” “Đây là phần thưởng thủ giáp Kim Đan của Ngự Thú Bách Vấn Lâu —— Tinh huyết linh thú Tứ giai tùy ý chọn một loại.” Đứng trước nhiệm vụ đường, Vương Bạt tỏ ra rất bình thản với việc thân phận bài có thêm hơn một vạn điểm công huân, mà lại tràn đầy tò mò về ba phần thưởng vượt mức quy định. “Linh dịch Thần Hư Mục?” Vương Bạt liếc qua ngọc giản trong tay, rất nhanh đã biết được tác dụng của linh dịch Thần Hư Mục. Nói một cách đơn giản thì bắt nguồn từ một loại linh thú tên là “thần hư thú”, lấy đi đôi mắt của chúng, luyện thành linh thực, sau khi dùng lâu dài, đôi mắt của tu sĩ có thể nhận được một loại hiệu quả đặc thù, có thể khám phá chướng ngại, nhìn rõ được những nơi cực kỳ nhỏ bé, chân thực hơn. “Ngược lại là thứ tốt, dù cách luyện chế có hơi buồn nôn… Chỉ là, thần hư thú này e là không dễ mà thu được.” Vương Bạt suy nghĩ rồi thu đơn thuốc lại. Sau đó tra xét một lượt pháp khí linh trù Tam giai. Thứ này đối với hắn mà nói thì giá trị không tính quá lớn, dù sao bình thường hắn đều là cọ pháp khí dùng trong bộ Linh Thực, nhưng sau khi suy tư một lúc, hắn vẫn quyết định đưa nó cho Giáp Thập Thất. Cuối cùng, thứ hắn coi trọng nhất, đó là tinh huyết linh thú Tứ giai. “Tinh huyết quỷ nhãn ly… Tinh huyết xích thần khuyển… Tinh huyết cửu nhãn chân viên… Tinh huyết phong lôi hổ……” Khoảng hơn 20 loại tinh huyết linh thú Tứ giai khiến Vương Bạt hoa cả mắt. Chỉ là cuối cùng, hắn vẫn đưa ra lựa chọn của mình. Sau ba ngày, tuần tra thông báo nhiệm vụ trước giờ. Bên bờ ao nơi Thông Linh Quỷ Thu (Cá Chạch) sinh sống, Vương Bạt hài lòng nhìn Mậu Viên Vương phía trước mặt hình thể không hề nhỏ đi mà ngược lại còn tăng lên. Lúc này, khí tức trên người nó đã là Tam giai thượng phẩm. “Nên đi tìm Tề sư thúc.” Vương Bạt khẽ vẫy tay, Mậu Viên Vương lập tức chủ động nhảy vào túi linh thú của hắn. Vương Bạt không chần chừ mà lập tức hướng Thú Phong bay đi. Phía sau lưng, trong ao, vài con cá chạch lẻ tẻ thoáng lóe lên rồi biến mất.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận