Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 384: Khai đàn giảng pháp (1)

Chương 384: Khai đàn giảng pháp (1)
Linh Uy tử hơi lộ vẻ chần chờ. Vương Bạt thấy vậy nghi ngờ hỏi: “Sư thúc chẳng lẽ có gì lo lắng?”
Phía sau Lý Ứng Phụ thấy vậy, vội vàng liền chào hỏi Lâu Dị cùng những người khác đi trước tránh mặt. Bên cạnh Khúc Trung Cầu lại nhẹ nhàng lắc đầu, chủ động nói: “Không phải Linh Uy tử sư đệ không muốn nói với ngươi, mà là chuyện tu sĩ Sâm Quốc mất tích, đã kéo dài mấy chục năm chưa từng giải quyết, trước trước sau sau, trong tông phái đến không biết bao nhiêu tu sĩ, nhưng cũng không có tiến triển gì......”
Xem ra là đang thay Linh Uy tử giải thích, nhưng lời nói bóng gió lại càng giống như không xem trọng Vương Bạt. Vương Bạt mặt không đổi sắc, ngược lại Linh Uy tử không khỏi nghĩ đến những thủ đoạn lão luyện mà Vương Bạt đã thể hiện khi xử lý công việc lặt vặt trong tông môn trước đó. Trong lòng hơi động một chút. Mặc dù xử lý việc vặt và phá giải bí ẩn tu sĩ mất tích là hai chuyện khác nhau, nhưng Vương Bạt tâm tư kín đáo, cân nhắc chu toàn, nói không chừng thật đúng là có thể có cách giải quyết nào đó. Ngay sau đó, Linh Uy tử liếc mắt nhìn Hồ Tái Hi, lập tức hòa hoãn nói: “Cũng không phải là không thể nói.”
“Chuyện này, phải bắt đầu từ khoảng bốn mươi năm trước, lúc đó Khúc sư huynh đã báo cáo với tông môn về việc nhiều tu sĩ mất tích, vì những tu sĩ mất tích này tu vi không cao, dựa theo quy củ, chuyện này liền được giao cho đệ tử trong môn ra ngoài lịch luyện nhiệm vụ...”
Vương Bạt không khỏi nhìn về phía Khúc Trung Cầu. Khúc Trung Cầu thấy vậy khẽ vuốt cằm: “Linh Uy tử sư đệ nói đúng, chuyện này đúng là ta báo cáo lên, mấy tu sĩ mất tích kia, chính xác mà nói cũng chỉ ở cấp độ Trúc Cơ, bất quá lúc đó ta đã lục soát mấy lần khu vực phụ cận, cũng không phát hiện tung tích gì, cuối cùng không có cách nào nên báo cáo lên tông môn.”
Vương Bạt vẫn không khỏi nhíu mày. Cảnh giới của Khúc Trung Cầu hắn nhìn không thấu, nhưng cảm giác người này mang lại cho hắn lại có vẻ uy nghiêm hơn so với Linh Uy tử và Hồ Tái Hi. Tựa như những gì hắn đã cảm nhận ở Hoè Ma Tọa Chủ của Nguyên Thủy Ma Tông. Người như vậy còn không thể tìm được manh mối, có thể thấy chuyện tu sĩ mất tích này thật sự có chút kỳ lạ. Mà Linh Uy tử thì sắc mặt nghiêm túc nói: “Nhưng kết quả rõ ràng là những tu sĩ tông môn đến đây, không phải vô cớ mất tích, thì cũng tay trắng trở về, cho đến tận giờ, bao gồm cả Hợp Hoan Phong Liễu Lan, Bách Thư Phong Bách Hiểu Vân, Tâm Kiếm Phong Lục Ngu, Long Huyết Phong......”
“Tổng cộng có sáu vị môn nhân bị mắc kẹt ở đây.”
“Những môn nhân khác, tuy không mất tích, nhưng cũng mất nhiều thời gian, lại chẳng có được tin tức hữu ích nào.”
Nghe mấy cái tên này, Vương Bạt kinh ngạc nhận ra mình quen biết gần một nửa trong số đó. Liễu Lan của Hợp Hoan Phong, hắn đã gặp ở phường thị Huyền Võ. Đối phương thường bày quầy bán hàng ở đó. Còn từng hẹn với hắn có dịp cùng nhau trao đổi về công pháp Hợp Hoan Phong. Chỉ là sau này hắn không còn thấy người đó nữa. Hắn cũng không để ý, lại không ngờ, đối phương lại đến Sâm Quốc làm nhiệm vụ, cuối cùng thì mất tích. Còn vị Bách Hiểu Vân kia, vì hắn từng hay đến nghe sách, nên càng thêm quen thuộc. Lục Ngu thì không quen lắm, chỉ gặp qua một lần. Nhưng thông qua Triệu Phong, hắn cũng có đôi chút hiểu biết về vị kiếm tu Tâm Kiếm Phong này. Xem như một thiên tài kiếm đạo có tiếng.
Vương Bạt không khỏi nhíu mày. Những người này, xem ra không có điểm gì tương đồng. Nếu nói về cảnh giới, Liễu Lan và Bách Hiểu Vân đều là tu sĩ Trúc Cơ, còn Lục Ngu lại là Kim Đan viên mãn, trong những người mất tích còn có cả tu sĩ Nguyên Anh. Loại hình tu luyện cũng khác nhau. Mà nếu không có điểm tương đồng nào thì cũng không thể đoán được nguyên nhân mất tích. Không tìm được nguyên nhân thì đương nhiên cũng không thể tìm ra chân hung của vụ mất tích này. Thậm chí còn không thể đoán được rốt cuộc là do con người gây ra, hay là có tình huống đặc biệt nào khác.
Linh Uy tử thì tiếp tục nói: “Ngoài tông môn chúng ta, những môn phái nhỏ tại địa phương cũng thỉnh thoảng có tin tu sĩ mất tích, nhưng trước đó số lượng không nhiều lắm, tổng cộng cộng lại, có ghi trong danh sách cũng chỉ mới hơn mười vụ.”
“Mà địa điểm mất tích lại rải rác ở khắp phía Nam Sâm Quốc.”
“Mãi cho đến mấy năm gần đây khi Vạn Thần Quốc quét ngang các tiểu quốc xung quanh, rất nhiều tu sĩ các tiểu quốc khác chạy nạn đến đây, số vụ mất tích mới nhiều lên...... Gần đây nhất xảy ra chuyện 'Viễn Cổ đạo cơ', càng khiến trong một đêm có đến hơn mười vị tu sĩ biến mất liên tiếp, tình hình thậm chí ngày càng nghiêm trọng.”
“Tình hình đại khái là như vậy.”
Vương Bạt khẽ nhíu mày: “Đây có lẽ là có kẻ lợi dụng tình hình đục nước béo cò?”
“Không loại trừ khả năng đó.”
Linh Uy tử lắc đầu nói: “Cho nên ta và sư thúc Hồ bàn bạc, luyện ra mấy chục vạn lá tiêu ký phù, chuẩn bị đánh dấu lên tất cả tu sĩ Sâm Quốc, một khi có vụ mất tích nào, là có thể ngay lập tức lần theo vị trí tiêu ký phù để tìm kiếm.”
“Nếu là cướp của gϊếт người, cũng có thể sớm biết được.”
Sau đó thở dài: “Nhưng cách này lại vướng ở những tán tu kia.”
Khúc Trung Cầu gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, những tán tu đó rất cẩn trọng, có thể là do tính hay cướp bóc mà không tin bất kỳ ai, trừ phi cưỡng chế, nhưng hiện tại tán tu Sâm Quốc lại nhiều như vậy, căn bản không thể toàn bộ gieo xuống tiêu ký phù.”
Linh Uy tử gật đầu, sau đó nhìn Vương Bạt. Thấy Vương Bạt nhíu mày, có vẻ như vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn an ủi: “Vương Bạt, việc này nếu chưa nghĩ ra cách thì cũng đừng nóng, sư phụ ngươi cho ngươi ra ngoài mở mang kiến thức, cũng không phải để ngươi ở lại đây cùng chúng ta đau đầu suy nghĩ.”
Vương Bạt nghe vậy, lại hơi giãn lông mày, mỉm cười nhạt nói: “Sư thúc nói gì vậy, hai vị sư thúc đối đãi đệ tử dụng tâm lương khổ, chuyện của hai vị sư thúc tự nhiên là chuyện của đệ tử......”
Nghe Vương Bạt nói, Hồ Tái Hi không khỏi nở một nụ cười: “Tiểu tử ngươi, nói chuyện khiến người ta thoải mái thật đấy!”
Linh Uy tử lại ho nhẹ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo “Ta cũng không cần ngươi giúp đỡ gì.”
Chỉ là giọng nói lại tự giác yếu đi, khóe miệng thì không tự giác nhếch lên. Một bên vẫn khuyên nhủ “Chúng ta nhận tấm lòng của ngươi, ngươi cứ nên tu hành thì tu hành, nên du ngoạn thì cứ đi, đừng vì chúng ta mà ở đây tốn thời gian.”
Khúc Trung Cầu không khỏi có chút quái dị nhìn Vương Bạt. Dường như là không thể tưởng tượng được Diêu Vô Địch, người tung hoành bất bại, kiêu ngạo ngông cuồng, lại có một đệ tử như vậy. Mà Vương Bạt thì cười nói: “Sư thúc xem thường người rồi, đệ tử tuy không có biện pháp vẹn toàn, nhưng cũng nghĩ ra một mạch suy nghĩ có lẽ có thể dùng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận