Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 339: Bao giờ mới Hóa Thần? (1)

Chương 339: Bao giờ mới Hóa Thần? (1) Mây đen quen thuộc, lại lần nữa chậm rãi ngưng tụ, bao phủ không trung Vạn Pháp Phong. Vương Bạt nhìn kén đen treo trên xương rồng, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa tràn đầy chờ mong. Bên ngoài kén đen, ẩn hiện những hình dáng lướt qua. Mơ hồ có thể thấy vảy rồng in trên màng đen những vết lồi lõm. So với mấy năm trước vừa lấy từ trong túi linh thú ra, Huyền Long Đạo Binh bên trong bây giờ sinh động hơn rất nhiều. Vương Bạt thậm chí mơ hồ cảm giác được ý chí truyền đến từ đó.
“Rốt cuộc đã tiêu hóa xong huyết nhục san hô rồng tê giác nuốt trước đó sao?” Vương Bạt suy đoán trong lòng.
Rất nhanh. Mây đen trên trời hội tụ. Sắc mặt Vương Bạt cũng không khỏi trở nên ngưng trọng. Tâm niệm vừa động, hắn liền tranh thủ thu hồi linh kê, linh quy ở khu vực linh thú bốn phía. Đồng thời cũng để Bộ Thiền và Lục Cân vừa từ bên ngoài trở về tạm thời dừng ở bên ngoài Vạn Pháp Phong.
“Mẹ? Cha lại phải độ kiếp nữa sao?” Lục Cân nằm trên cái đầu to lớn của Đại Phúc, trên vai có một con vẹt con màu vàng đất vừa được cắt tỉa lông đứng thẳng. Hắn tò mò quay đầu hỏi Bộ Thiền.
Phía dưới, Đại Phúc cẩn thận há to miệng, chiếc lưỡi lam dài thườn thượt, quanh quẩn một chỗ bên cạnh Lục Cân, sợ Lục Cân không cẩn thận bị ngã. Chuột đào hang biển thò đầu ra từ khe hở miệng của Đại Phúc, tò mò nhìn xung quanh một phen, lập tức leo lên lưỡi của Đại Phúc, thấy Lục Cân liền xích tới, từ trong bộ lông dày đặc của mình lấy ra một cái bình sứ trắng nhỏ, nịnh nọt nhổ nắp bình, đưa đến trước mặt Lục Cân.
“Răng, răng!”
“Bập bẹ, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?” Lục Cân tò mò vừa muốn đưa tay, lại bị Bộ Thiền nhẹ nhàng ngăn lại.
“Hắn còn nhỏ, không ăn được.” Bộ Thiền ôn nhu nói với chuột đào hang biển. Một đứa bé ngay cả Luyện Khí còn chưa bắt đầu, sao có thể chịu nổi tinh hoa linh kê Nhị giai.
Chuột đào hang biển lập tức ngượng ngùng thu móng vuốt lại, thu bình sứ trắng về, rồi lại một mặt buồn rầu, tựa hồ đang nghĩ nên cho Lục Cân cái gì mới tốt. Bộ Thiền liền nhìn sang Lục Cân: “Không phải cha ngươi, chắc là linh thú.”
Đang nói, một thân ảnh thấp bé màu xám từ trên Vạn Pháp Phong thẳng tắp nhảy xuống. Thấy thân ảnh màu xám này, Lục Cân lập tức nhịn không được đứng lên, vui vẻ nhào tới: “Là Đại Mao!”
Hắn nhảy dựng lên quá đột ngột, lại bởi vì trời sinh khí huyết tràn đầy, mấy bước đã chạy ra khỏi đầu Đại Phúc.
“Lục Cân!” Bộ Thiền biến sắc, vội vàng bắt tới. Lưỡi lam của Đại Phúc cũng nhanh chóng quấn quanh.
Nhưng thân ảnh màu xám thấp bé từ trên Vạn Pháp Phong nhảy xuống lại nhanh hơn một bước. Giữa không trung, lại nhảy lên một lần nữa. Thân thể vốn thấp bé, cánh tay bỗng lớn lên, một cái liền vững vàng giữ Lục Cân trong tay, rồi lại thả lại trên đầu Đại Phúc.
“Mậu Viên Vương, đa tạ ngươi!” Bộ Thiền từ đáy lòng nói cảm tạ. Mặc dù có nàng và Đại Phúc ở đây, Lục Cân chắc chắn sẽ không sao, nhưng nàng cũng không vì vậy mà xem nhẹ sự xuất thủ của Mậu Viên Vương.
“Ha ha.” Mậu Viên Vương trầm thấp lên tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía kiếp vân ở cách đó không xa. Trong mắt lóe lên tia kiêng kị. Nhưng lập tức biến thành bất đắc dĩ.
“Đại Mao! Ha ha!” Lục Cân vừa được buông ra, lập tức nhào lên người Mậu Viên Vương, vui vẻ xoa bóp, cào lấy bộ lông xám của Mậu Viên Vương. Mậu Viên Vương không thi triển Ma Viên biến, vóc người nhỏ bé, so với Lục Cân tám tuổi còn thấp hơn không ít, lập tức bị Lục Cân ôm vào lòng, giống như một con thú cưng. Đây cũng là toàn bộ Vạn Pháp Phong, số ít linh thú có hình thể nhỏ hơn Lục Cân. Mấy linh kê đến Tam giai, cơ bản đều cao gần một người. Linh quy thì khỏi nói.
Cảm nhận được bộ lông xốc xếch, Mậu Viên Vương có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen, tùy ý Lục Cân nghịch ngợm, chỉ định thần nhìn kiếp vân ở xa. Bảy năm Vương Bạt bế quan tu hành, trừ Bộ Thiền, chính là Mậu Viên Vương, Đại Phúc và chuột đào hang biển thay phiên bồi Lục Cân. Nhất là khi Bộ Thiền có việc phải ra ngoài đến Lương Thực Bộ thỉnh giáo sư phụ, thì trách nhiệm chăm sóc Lục Cân cơ bản đều giao cho mấy linh thú này. Trừ chuột đào hang biển hơi không đáng tin, thì Mậu Viên Vương và Đại Phúc lại đều rất ổn trọng, chưa bao giờ để Lục Cân bị thương. Vì vậy mà Bộ Thiền cũng có chút tin tưởng hai linh thú này. Mà hai linh thú này cũng hết mực cưng chiều Lục Cân. Trong cảm nhận của Bộ Thiền, Mậu Viên Vương đối đãi với Lục Cân giống như đối với con cháu, còn Đại Phúc thì giống như đối với em trai.
“Không được loạn đặt tên cho nó, nó tên là Mậu Viên Vương.” Bộ Thiền định sửa lại Lục Cân.
Lục Cân lại bướng bỉnh nói: “Ta không, ta thấy Mậu Viên Vương không hay, không bằng Đại Mao của ta đặt êm tai hơn!”
Bộ Thiền nghe vậy cũng thực im lặng. Hai cha con này đặt tên trình độ đúng là nhất mạch tương thừa, không, đúng là trò giỏi hơn thầy.
Đang nghĩ ngợi. Kiếp vân chân trời cuối cùng ngưng tụ. Đám mây đen lớn mấy mẫu che phủ toàn bộ Vạn Pháp Phong.
“Cường độ này... Sao cảm giác giống như là Nguyên Anh độ kiếp vậy?” Bộ Thiền cau mày.
Trở thành đệ tử của Mã Thăng Húc, nàng cũng coi như là người của Vạn Pháp Tông, lúc rảnh rỗi, nàng cũng dẫn Lục Cân đi ra ngoài mở mang kiến thức. Đã từng tận mắt chứng kiến tu sĩ Kim Đan viên mãn độ kiếp phá cảnh gần dãy núi kia. Tuy tu sĩ đó độ kiếp thất bại, nhưng để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Giờ đây kiếp vân trên không trung Vạn Pháp Phong, so về cảm giác cho nàng, quả nhiên không kém lôi kiếp Nguyên Anh ngày đó.
“Nhưng mà lại có chút kỳ quái... luôn có cảm giác như lôi kiếp này được chắp vá từ nhiều kiếp vân lại với nhau thì phải…” Bộ Thiền cũng không biết cảm giác này là ảo giác hay không. Bất chợt nàng liền biến sắc. Trong mây đen bỗng nhiên sáng lên! Nàng đang muốn có hành động. Lại thấy Mậu Viên Vương đã một bước che trước mặt Lục Cân, bàn tay khẽ nâng lên, trong nháy mắt biến lớn, ôm Lục Cân vào trong đó.
“Đại Mao! Đại Mao! Ngươi đừng cản ta mà! Ta muốn xem!” Lục Cân tức giận kêu lên trong lòng bàn tay lớn của Mậu Viên Vương. Nhưng Mậu Viên Vương lại không hề động đậy.
“Đại Phúc! Đại Phúc! Mang ta ra ngoài!” Đại Phúc phía dưới mắt dọc khẽ nâng, rồi liếc ánh mắt lạnh băng của Mậu Viên Vương, lập tức ngoan ngoãn nhìn về đỉnh Vạn Pháp Phong. Trong tầm mắt nó, lôi quang lập lòe, dưới đó là một con Hắc Long khổng lồ vặn vẹo đang nghênh đón thiên lôi gào thét lên cao. Điều khiến Đại Phúc nghi ngờ là, nhìn kỹ lại, con Hắc Long này thực ra do từng con màu đen giống cá chạch mà không phải cá chạch, giống rồng mà không phải rồng đan vào nhau hình thành. Theo từng tiếng oanh minh chói tai. Lôi quang trút xuống đánh lên thân Hắc Long. Mỗi lần sét đánh, bộ phận trên thân Hắc Long đều bong ra. Và mỗi lần bong ra, Hắc Long sẽ trong nháy mắt tan rã, mấy chục con giống như bùn đen nhanh chóng thu những đồng loại đã chết, rồi từng bước xâm chiếm hầu như không còn.
---oOo---
CVT: Hôm nay làm ẩu, nếu có sai sót, mong các đạo huynh báo lại giúp. Xin cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận