Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 700: Tiên Khuyết (3)

"Trung Phẩm Đạo Bảo là đủ rồi."
Lê Trung Bình nghẹn họng, Trung Phẩm Đạo Bảo là đủ, vậy ngươi thu Thượng Phẩm Đạo Bảo của ta làm gì? Móc ra Trung Phẩm Đạo Bảo, lại có chút do dự muốn mở miệng thu về. Cho đám người Ngụy Thư Thành Thượng Phẩm Đạo Bảo lúc trước tuy nói là cho, nhưng Ngụy Thư Thành bọn người cũng không dám giấu thật, sau này sẽ trả lại thôi. Nhưng đưa cho vị Thái Nhất Sơn Chủ này, vậy thì thật sự là công cốc dâng cho người ta vào miệng, dù sao đối phương cũng là tồn tại cảnh giới Diệu Cảm, cũng không quá kiêng kỵ bọn họ Ấm Ngọc Giới.
Lộc Sư Phất lại nhìn ra tâm tư của Lê Trung Bình, hắn vui thấy điều đó thành sự thật, âm dương quái gở nói: "Thái Nhất đạo hữu nguyện ý ra tay phá giải cấm chế, Lê đạo hữu sẽ không nỡ móc ra hai kiện Tiên Thiên Đạo Bảo chứ?"
Lê Trung Bình trên mặt mang nụ cười gượng gạo, phối hợp với vẻ mặt trắng bệch, ngược lại trông hơi đáng thương, cười khan nói: "Sao có thể thế, đạo hữu cứ dùng, cứ dùng."
Lộc Sư Phất liền vội hỏi Vương Bạt: "Vật sống có yêu cầu gì?"
"Luyện Hư trở lên." Vương Bạt bình tĩnh nói. Vừa nói, vừa kích phát Trung Phẩm Đạo Bảo Lê Trung Bình đưa tới rồi ném thẳng vào trong cánh cửa lớn kia. Quả nhiên liền thấy một đạo hào quang hiện lên, Trung Phẩm Đạo Bảo kia lập tức hóa thành tro bụi! Cảnh này khiến tất cả mọi người đều biến sắc! Đến cả Trung Phẩm Đạo Bảo còn hóa thành tro bụi, e rằng ở đây không mấy ai có thể thoát khỏi. Mà không giống các tu sĩ xung quanh chỉ nhìn cho vui, Vương Bạt lại thấy được các sợi tơ đen trắng biến đổi nơi cửa lớn. Vốn là quy tắc lỏng lẻo, sau khi Trung Phẩm Đạo Bảo kia bị kích phát phá hủy, bản thân nó cũng lặng lẽ dao động một chút.
Lúc này, Lộc Sư Phất cũng tìm được vật sống Luyện Hư trở lên. Một tu sĩ ngoại giới vẫn còn sống. Chỉ là trong mắt hắn giờ phút này không hề có chút gợn sóng nào, dường như không có thần trí.
"Đây là mua trong phường thị." Lộc Sư Phất thần sắc tự nhiên, mở miệng giải thích.
Ánh mắt Vương Bạt khép lại. Hắn có thể cảm ứng được các tu sĩ xung quanh, có người phẫn nộ, có người lạnh nhạt...... Khẽ thở dài một tiếng, hắn lắc đầu nói: "Đổi cái khác đi."
"Đổi cái khác?" Lộc Sư Phất chần chờ quay đầu nhìn quanh, chỉ là nơi này dù sao không phải ở bên ngoài, trừ những tu sĩ lít nha lít nhít, thì còn có thể thấy vật sống khác ở đâu. Không khỏi lộ vẻ khó xử. Gặng hỏi một hồi, cuối cùng vẫn phải từ một tu sĩ ngoại giới, chịu đau mà trả giá cao mua một con thanh ngưu Thất giai sơ kỳ. Chỉ là linh thú Thất giai sơ kỳ đều đã sinh ra trí tuệ, nhìn xem con thanh ngưu kia trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt to như cái đấu, Vương Bạt khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Lộc Sư Phất, thu trâu lại, thở dài nói: "Tạo sát nghiệp, ta thực không đành lòng."
Giờ khắc này, Lộc Sư Phất cũng giống Lê Trung Bình vừa nãy, lòng đầy hoang mang. Ngươi không nỡ tạo sát nghiệp, vậy ngươi ngược lại phải trả trâu lại cho ta chứ.
Mà đúng lúc này, Vương Bạt lại lên tiếng lần nữa: "Thôi, các ngươi cứ dùng trực tiếp Đạo Bảo để mài mở chỗ này đi."
Nghe vậy, mắt Lộc Sư Phất sáng lên, cũng chẳng màng đòi lại con thanh ngưu Hợp Thể sơ kỳ kia, trong đầu nghĩ ngợi, liền quay đầu nhìn các tu sĩ xung quanh, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Thái Nhất đạo hữu đã tìm ra biện pháp phá giải cấm chế ở đây, nếu các ngươi còn muốn đi vào, đạt được cơ duyên ở đây, thì tự bỏ ra một chút Đạo Bảo, nếu không muốn bỏ công sức thì đừng trách phía sau không cho các ngươi tiến vào."
Lê Trung Bình cũng lập tức lên tiếng, tiện thể kéo luôn bốn người Ngụy Thư Thành mới vừa liên thủ với họ vào. Ngụy Thư Thành bọn người cũng hiểu tình thế, Lục Viên này cũng không lớn, cơ duyên cũng không thể vô hạn, mà người đến thì quá đông, nếu không đặt ra điều kiện, đến lúc đó nhất định là loạn cả lên. Đương nhiên, tu sĩ ngoại giới tuy đông, nhưng đỉnh tu sĩ lại yếu thế, dù có xuất hiện mấy vị đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ thì với tình cảnh lòng người không đồng nhất, cũng không chiếm được mấy tiện nghi, cho nên họ cũng yêu cầu Lê Trung Bình và Lộc Sư Phất, cùng nhau hạn chế một bộ phận người đi vào. Lê Trung Bình và Lộc Sư Phất tự nhiên là không đồng ý, hai bên liền lại cãi cọ một trận.
Vương Bạt lười quản những chuyện này, trực tiếp đi ra giữa đám người, vòng quanh đình viện một vòng. Mấy tu sĩ Ấm Ngọc Giới và Song Thân Giới xung quanh chú ý quan sát, sợ Vương Bạt bay thẳng vào trong viện. Chỉ đi một vòng, Vương Bạt vẫn có chút thất vọng lắc đầu trở về. Hắn không thấy con dị thú đầu bạc mình ngựa đâu. Bất quá cũng không phải hoàn toàn là tin xấu, vừa nãy lúc ở cửa chính đình viện, hắn đã cảm nhận được các loại quy tắc, việc Tiên Uẩn Bảo Bồn chữa trị, chưa chắc chỉ nhất định phải dựa vào con dị thú kia.
"Nơi này, có phải là đầu nguồn của mọi quy tắc trong Hải Thị hay không?" Hắn đứng bên cạnh đình viện, cảm nhận đình viện trước mắt mình, tất cả đều đan xen hai sợi tơ đen trắng, như vực sâu không lường, trong lòng nảy sinh ý nghĩ này. Mà ý nghĩ này vừa mới nảy lên, thì lại có một nghi vấn then chốt hơn nữa xuất hiện.
"Nếu nói như vậy, chẳng lẽ toàn bộ Hải Thị này đều từ nơi này mà ra?"
Đạo vực tạo thành quy tắc, quy tắc xây dựng thế giới. Quy tắc trong Hải Thị khác với Giới Loạn Chi Hải, rõ ràng tự thành một thể, điều này cũng đồng nghĩa việc rất có thể phỏng đoán của hắn là đúng.
"Nếu như Hải Thị này thật là do ‘Lục Viên’ này hình thành, vậy chủ nhân của Lục Viên này phải đạt đến cảnh giới như thế nào?"
"Độ Kiếp......Chỉ sợ không chỉ như vậy, Đại Thừa, hay là trên cả Đại Thừa?"
Trên cả Đại Thừa, chỉ có thể là Tiên Nhân. Liên tưởng đến sự tồn tại của Giới Loạn Chi Hải, liên tưởng đến việc Hải Thị nơi đây không hề tầm thường. Đáp án không cần nói cũng hiểu: "Nơi này, có lẽ chính là nơi ở của một trong hai vị Tiên Nhân giao chiến khi xưa, một Tiên Nhân họ Lục!"
Ý thức được điều này, trong lòng Vương Bạt không khỏi chấn động.
Mà ngay lúc này. Ở chỗ cửa chính, truyền đến tiếng vui mừng kìm nén: "Sắp mở rồi!"
"Sắp mở rồi!"
Trong lòng Vương Bạt khẽ động, vội bước nhanh đến. Quy tắc sợi tơ đen trắng lẫn lộn trên cửa chính giờ phút này đã lỏng lẻo đến mức cực kỳ nhỏ. Mà nội thất đình viện vốn không thấy rõ qua cửa chính, lại càng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Đúng lúc này, lại có hơn mười kiện Hạ Phẩm, Trung Phẩm Đạo Bảo, thả vào trong cửa lớn. Hào quang lóe lên, sau đó lặng lẽ tiêu tán. Một kiện Hạ Phẩm Đạo Bảo may mắn còn sót lại rơi xuống trước cửa.
Xung quanh hoàn toàn im lặng, sau một khắc, các tu sĩ chen chúc ở cửa từ sớm đã đợi không được nữa điên cuồng xông vào! Có người chen lấn, có người cản trở. Vương Bạt thong thả đi vào, tu sĩ Ấm Ngọc Giới và Song Thân Giới nhấp nhổm, cuối cùng vẫn kiêng kỵ nhìn hắn một cái, không dám ra tay, quay đầu đi cản những người khác. Hỗn loạn tưng bừng.
Mà ngay trong hỗn loạn này. Một âm thanh mang đầy vẻ cổ xưa, gầm lên như sấm sét, vang vọng bên tai mọi người: "Các ngươi là ai! Sao dám tự tiện xông vào Tiên Phủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận