Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 283: Tạm trừ đi Trần Quốc trấn thủ chức vụ

Đúng lúc này, Vương Bạt chợt thấy màn nước bên cạnh, có một tu sĩ ném một thẻ trúc đen vào trong màn nước. Ngay trên màn nước thứ nhất, một vệt kim quang chợt lóe lên. Vương Bạt liếc mắt qua, liền thấy trong vệt kim quang đó có một tin tức nhiệm vụ. “Trong “Nhất Cửu bí cảnh” của Thiếu Âm Sơn có hung thú tàn phá bừa bãi, mỗi khi tiêu diệt một con hung thú Nhất giai thượng phẩm sẽ nhận được 2 điểm công huân, Nhất giai cực phẩm thì… Yêu cầu nhận nhiệm vụ: Nhất giai/Luyện Khí Cảnh, không được mang theo bất kỳ pháp khí, phù lục Nhị giai nào…” Không biết ai hô lớn một câu: “Nhanh đoạt lấy!” Ngay lập tức, mấy bóng người lao lên, ném thẻ thân phận của mình vào vệt kim quang kia. Lúc này Vương Bạt mới kịp phản ứng: “Thì ra đây chính là nhiệm vụ tông môn, là phúc lợi dành riêng cho tu sĩ Luyện Khí Cảnh sao?” Bí cảnh nhà mình, kết quả hung thú tàn phá bừa bãi còn không cho mang pháp khí Nhị giai, ngoài việc cho phúc lợi ra thì hắn thật sự không nghĩ ra lý do gì khác. Nhưng chuyện này cũng bình thường, tuyệt đại bộ phận tu sĩ Luyện Khí không có tư cách đảm nhiệm chức vụ, thậm chí đến mười điểm công huân một năm còn không kiếm được, đây là để cho tu sĩ Luyện Khí có thêm một con đường thu hoạch công huân. Không ít tu sĩ Luyện Khí Cảnh cùng nhau xông lên, chỉ chớp mắt, vệt kim quang kia liền ảm đạm đi, tin tức nhiệm vụ cũng biến mất. Rõ ràng là số người nhận đã đủ. Nhưng Vương Bạt không quá để ý, nhiệm vụ này giới hạn ở Luyện Khí Cảnh, hắn là tu sĩ Trúc Cơ đương nhiên không có khả năng nhận được. Lúc này hắn đi tới màn nước thứ hai. Phía trên cùng của màn nước có chữ “nhị”. Trên màn nước, các tin tức nhiệm vụ nhanh chóng lướt qua, nhưng trong mắt tu sĩ, lại đều có thể thấy rõ. “Cần người luân phiên đi tuần, ít nhất Trúc Cơ hậu kỳ, tốt nhất là các sư huynh đệ viên mãn am hiểu đấu pháp, trong vòng một năm trả thù lao 500 khối linh thạch trung phẩm... Thời gian công bố: Hai ngày trước.” “Cần đan dược hoặc linh thực Nhị giai, chỉ cần có ích cho việc đột phá bình cảnh đều được, sau khi xác nhận hiệu quả, có thể trả 2 điểm công huân... Thời gian công bố: Nửa ngày trước.” “Cần sư huynh đệ Thần Thể Phong chỉ điểm luyện thể...” Vương Bạt không khỏi chú ý đến nhiệm vụ thứ hai, trong lòng khẽ động. “Đan dược hoặc là linh thực... Đột phá bình cảnh... Có phải vì thù lao quá ít nên không ai muốn nhận không?” Nhiệm vụ cá nhân có phần thưởng công huân ít ỏi, vẫn còn trên màn nước, rõ ràng là có nguyên nhân. Vương Bạt nhất thời có chút động lòng, nhưng không lập tức ra tay. Nhiệm vụ cảnh giới Trúc Cơ rất nhiều, khiến hắn có chút hoa mắt. Hắn do dự một chút, rồi lại đi đến màn nước tiếp theo. Không ngoài dự đoán, trên màn nước viết chữ “ba”, các nhiệm vụ trên màn nước đều dành cho tu sĩ Kim Đan mới có thể xử lý. Trên màn nước có mấy vệt kim quang lấp lánh, hẳn là những nhiệm vụ tông môn chưa được nhận. Vương Bạt nhìn lướt qua, phát hiện một nhiệm vụ khiến hắn có chút động tâm: “Tìm một tu sĩ Kim Đan, am hiểu phân giải nhục thân linh thú, yêu cầu: tu sĩ Kim Đan, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tám thành trở lên, thù lao: 14 điểm công huân... Thời gian công bố: Vừa mới.” Hắn rất có tâm đắc trong việc phân giải linh thú, nhưng yêu cầu của đối phương lại khiến hắn bất đắc dĩ. Rất rõ ràng, thù lao nhiệm vụ Kim Đan cao hơn Trúc Cơ rất nhiều. Nhìn một lát, nhiệm vụ này rất nhanh liền bị một tu sĩ Kim Đan nhận. Vương Bạt chợt tiếc nuối rời đi, đi đến màn nước thứ tư. Trên màn nước thứ tư đương nhiên là nhiệm vụ dành cho cảnh giới Nguyên Anh. Trên màn nước cũng có mấy vệt kim quang chiếm một phần ba màn nước. “Đánh tan một trong các cứ điểm của Đồ Tỳ Châu ở Tây Hải Quốc, nơi đây hiện có chín Nguyên Anh, ba mươi lăm Kim Đan, am hiểu kết “Tu La trận”, chi tiết cụ thể… Thù lao: 60.000 điểm công huân! Thời gian công bố: Ba năm trước.” “Đánh bại Đệ Nhất Thánh tử Nguyên Thủy Ma Tông Đại Yến (Nguyên Anh hậu kỳ), dương uy Đại Tấn... Thù lao: 30.000 điểm công huân! Thời gian công bố: Một năm rưỡi trước.” “Chặn đánh Hóa Thần “Tăng Vương Tín” của Tây Đà Châu… Thù lao: 150.000 điểm công huân! Thời gian công bố: Nửa tháng trước.” “…” Nhìn mấy nhiệm vụ có phần thưởng này, Vương Bạt không nhịn được mà sáng mắt lên, nhưng khi nhìn đến nội dung cụ thể, trong lòng hắn lập tức không còn nửa điểm ý nghĩ. Hắn chưa cảm thấy mình sống đủ. Không nói những thứ khác, chỉ nói cái nhiệm vụ 150.000 kia, cái này có chắc là dành cho Nguyên Anh không? Chặn đánh Hóa Thần! Thảo nào mà nó nằm trên màn nước nửa tháng cũng không ai dám nhận. Còn cái gì đánh bại Đệ Nhất Thánh Tử Nguyên Thủy Ma Tông Đại Yến, độ khó chắc chắn không nằm ở bản thân Thánh Tử, mà là làm sao vượt qua nhiều tu sĩ Ma đạo Đại Yến để giao thủ với đối phương, sau đó còn có thể thắng rồi chạy thoát. Nói đơn giản, những nhiệm vụ tông môn còn lại trên màn nước mà chưa được ai nhận, chắc chắn là khó khăn cực độ. Vương Bạt khẽ lắc đầu, rồi lại quay về màn nước thứ hai, lấy thẻ thân phận, ném vào màn nước để nhận nhiệm vụ đổi đan dược hoặc linh thực có năng lực đột phá bình cảnh. Thẻ thân phận xuyên qua màn nước, lập tức nhanh chóng quay về tay Vương Bạt. Vương Bạt nhẹ nhàng dùng pháp lực rót vào, trên thẻ thân phận lập tức có một đạo hư ảnh hiện ra, hiển thị đầy đủ thông tin nhiệm vụ. ““Phỉ Ngọc Phong”... Cố Văn?” Vương Bạt có chút suy tư, rồi phi thân rời khỏi Thiếu Âm Sơn, hướng Vạn Pháp Phong bay đi. Bay không bao lâu, hắn đã đến trước một ngọn núi có ánh trăng chiếu xuống, lóe ra những đóa linh thúy hoa. Dựa theo thông tin truyền âm phù đối phương để lại trong nhiệm vụ, hắn liền thả ra một đạo truyền âm phù. Rất nhanh, hắn phát giác dưới chân núi trong một căn nhà có ánh sáng, rồi một bóng người từ trong nhà dùng pháp khí phi hành, bay đến trước mặt Vương Bạt. Người đến có khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ đồ chữ Tâm màu xanh, búi tóc hoàn kế, trên mặt có chút gấp gáp. “Ta là Cố Văn.” “Vị... Sư huynh, xin hỏi chính là ngươi nhận nhiệm vụ sao?” Nàng phát giác khí tức của Vương Bạt nồng đậm hơn mình nhiều, nên không tự giác hạ mình xuống. Vương Bạt khẽ gật đầu, liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình sứ trắng chứa tinh hoa Linh Kê Nhị giai, đưa cho đối phương. “Ngươi xem thử xem, cái này được không?” Cố Văn vội vàng đón lấy, mở ra xem, không khỏi có chút thất vọng. “Là linh thực à…” Hiệu quả của linh thực thường kém xa đan dược, đó là điều ai cũng biết. Nhưng nàng do dự một lát, vẫn nói với Vương Bạt: “Sư huynh, có thể để ta thử một chút không? Nếu như sư huynh ngại thì chúng ta qua Thiếu Âm Sơn tìm người làm chứng…” “Không sao, ngươi cứ nếm thử đi.” Vương Bạt tùy ý nói. Hắn chỉ muốn xem tinh hoa Linh Kê của mình, rốt cuộc có được tu sĩ tông môn chấp nhận hay không thôi. Với lại đây cũng chỉ là một phần tinh hoa Linh Kê Nhị giai, hắn thật sự không để ý lắm. Thái độ của Vương Bạt ngược lại càng khiến Cố Văn không tự tin. Nhà ai có đồ tốt mà lại không ra vẻ trân trọng cơ chứ. Nhưng nàng cũng có chút nóng vội, nên lấy một chút bằng pháp lực, không vội cho vào miệng mà phun ra một khối thúy ngọc, chạm vào chỗ tinh hoa Linh Kê kia. Thúy ngọc không hề thay đổi. Lúc này Cố Văn mới thở phào một hơi, có chút áy náy gật đầu với Vương Bạt, rồi khẽ liếm đầu lưỡi, cuốn tinh hoa Linh Kê vào miệng. Nhắm mắt cảm nhận một lát, chợt mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng: “Có hiệu quả, chỉ là… Số lượng hơi ít, muốn có hiệu quả rõ ràng, ít nhất phải cần năm sáu phần…” “Năm sáu phần...” Vương Bạt khẽ nheo mắt, tính toán. Một phần tinh hoa Linh Kê Nhị giai, khi ở Yến Tiếu Quan lúc giá cả leo thang, có thể bán được một hai khối linh thạch thượng phẩm. Đương nhiên, trên thực tế giá thường chỉ ở khoảng 50-60 linh thạch trung phẩm. Năm sáu phần, cũng gần bằng ba khối linh thạch thượng phẩm. Ba khối linh thạch thượng phẩm, đổi hai điểm công huân, giá này hắn không chắc là lỗ hay lời, nhưng nếu tính theo chi phí của Vương Bạt, Vương Bạt tuyệt đối lời to. Bởi vì năm sáu phần tinh hoa Linh Kê Nhị giai, chi phí chỉ sợ chưa đến 1%. “Nhiều nhất ba phần!” Sau một hồi cò kè mặc cả kịch liệt, hai người cuối cùng thỏa thuận bốn phần tinh hoa Linh Kê. Nhưng hai người không thể tự hoàn thành nhiệm vụ, mà còn cần phải đến đường nhận chức làm thủ tục, xếp hàng trước mấy gian phòng ở quảng trường mới coi như kết thúc việc này. Cố Văn dường như có chút vui mừng vì chiếm được món hời lớn, vừa xong nhiệm vụ, liền vội vàng bay đi. Vương Bạt nhìn hư ảnh trên thẻ thân phận của mình, thấy xuất hiện thêm một chữ “nhị”, trong lòng cũng vui vẻ khôn xiết. Vì cuối cùng hắn đã có manh mối để thu hoạch công huân an toàn. “Tinh hoa Linh Kê, xem ra dù đến Vạn Tượng Tông, vẫn có thể phát huy một chút giá trị.” “Cũng không biết trong tông môn có ai nuôi loại Linh Kê này không... Nếu không thì lại có thể vét chút từ chỗ tông môn.” Trong lòng thầm tính toán. Hắn không ở lại, mà bay về Vạn Pháp Phong. Trở lại Vạn Pháp Phong, hắn không quấy rầy Diêu Vô Địch, lại an tâm tu hành một đêm trong phòng. Vạn pháp mẫu khí trong người tăng lên không ít. Rạng sáng, hắn lật xem sách của Đảo Thôi Đại Khí, và điều khiến hắn lo lắng chính là, trong những sách này, hắn bất ngờ thấy được ghi chép liên quan đến trân kê và tổng kết, phân tích về công dụng của nó. Nhưng điều khiến hắn có chút vui hơn là, sách chỉ ghi trân kê mà lại không ghi cách lấy trân kê là đời mẹ bồi dưỡng thành Linh Kê. “Linh Kê... Chẳng lẽ trong tông môn không có ai chú ý đến cái này sao?” Vương Bạt có chút nghi hoặc. Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, sách của Thôi Đại Khí ghi chép các loại linh thực quá nhiều, nhất là vì Đại Tấn gần biển nên linh thực loại biển càng nhiều, những linh thú có thể bồi dưỡng quá nhiều, trân kê chỉ là một loại phàm kê, thật sự không có mấy tu sĩ cố ý bồi dưỡng nó. Nhưng theo trong sách, linh thú và linh thực ở biển ban đầu còn nhiều hơn hiện tại, chỉ là một ngày nọ, ngoài Phong Lâm Châu có một hòn đảo nhỏ, có những tà tu hình dạng giống Dạ Xoa đổ nước ô uế vào biển, khiến nhiều linh thú ở biển bị ảnh hưởng, nhiều loài tuyệt diệt, Đại Tấn bên này cũng chịu ảnh hưởng đôi chút. May mắn về sau đại hồng thủy giáng lâm, ngược lại bao phủ cả hòn đảo nhỏ... Xem như là hả giận. Cứ xem mãi đến hừng đông, Vương Bạt cũng thu hoạch không ít, hắn đẩy cửa đi ra, chuẩn bị đi tìm Diêu Vô Địch. Lúc này trên bầu trời chợt bay đến một đồng tử, đứng ở trên không Vạn Pháp Phong, giọng điệu lạnh nhạt: “Thuần Dương Cung có lệnh, Diêu Phong Chủ của Vạn Pháp Phong ở Trần Quốc đã lâu, lòng dạ không vững, không còn thích hợp làm trấn thủ Trần Quốc.” “Nay… Tạm thời bãi miễn chức vụ trấn thủ Trần Quốc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận