Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 430: Lại đến Hoàng Cực Châu (5)

Vương Bạt thoáng chần chừ một lúc, lập tức thu lại lực Âm Thần. Hai mắt Thân Phục cũng lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Sư huynh, những thứ này là……”
Vương Bạt khẽ vuốt cằm: “Đều là một ít chú thuật phòng ngừa đoạt xác…… Cái kia Bách Mệnh Độc Hồn Chú, ngươi tốt nhất nghĩ cách luyện thành, hoặc là chờ ta về sau bồi dưỡng ra linh thú cấp bốn.”
Thân Phục cảm thụ được từng đạo chú thuật rất quen thuộc bên trong thần hồn, chỉ cảm thấy những chú thuật này giống như đã tu hành rất lâu, động tâm niệm là có thể thi triển, trong nhất thời kinh ngạc không thôi, đang muốn nói gì thì một đạo kiếm khí từ phía xa đột nhiên bay tới, rơi xuống trước mặt Vương Bạt. Chính là vị tu sĩ lôi thôi thần bí có thực lực mạnh kia, chỉ là điều khiến người ngoài ý chính là, vị tu sĩ lôi thôi này lại vẫn mang theo cả tên đại hán Đồ Tỳ Châu đang chảy mủ đến, trông thấy tên tu sĩ Đồ Tỳ Châu vừa rồi còn hung hãn vô cùng, dễ dàng lấy một địch ba mà giờ phút này lại ý thức mơ hồ, thậm chí như sắp chết đến nơi, còn tu sĩ lôi thôi kia lại hoàn toàn không có nửa điểm thay đổi. Thân Phục không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
“Đây là tu sĩ Đồ Tỳ Châu sao? Cũng không yếu như ngươi nói, ta phải mất bảy, tám kiếm mới hạ được hắn.” Tu sĩ lôi thôi lắc đầu nói với Vương Bạt.
Vương Bạt cũng có chút ngoài ý muốn, nghĩ ngợi rồi gọi Anh Cáp và Lý Ứng Phụ đến, để bọn họ thẩm vấn đại hán này, vừa nói với tu sĩ lôi thôi: “Si Kiếm tiền bối, ở Tuyệt Đạo Bắc Hải còn một tên tu sĩ khôi lỗi Đạo Thặng Châu, không biết Si Kiếm tiền bối có hứng thú không?”
“Đạo Thặng Châu ư? Ta đi xem thử.” Lúc này Si Kiếm lại hóa thành một đạo kiếm quang, nhanh chóng bay xa.
“Đi thôi, chúng ta lên thuyền nói chuyện.” Vương Bạt nói. Thiếu niên tam nhãn Cung Hi Âm cũng đi theo về, đi phía sau Thân Phục, cùng nhau lên thuyền thép.
Gần nửa ngày sau.
“Đám tu sĩ Tam Châu này đến Bắc Hải Châu là để chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật...... Bất quá tu sĩ phụ trách cụ thể mới đến từ Cụ Hải Quan thì đã bị nổ chết, hắn biết cũng không nhiều, chỉ biết dường như Đại Yến bên Công Lâu Tam Châu không được, muốn đánh thức thứ gì đó đang tồn tại ở Bắc Hải Châu này.” Anh Cáp sắc mặt ngưng trọng nói.
“Đánh thức thứ gì đó ở Bắc Hải Châu sao?” Vương Bạt khẽ nhíu mày, không hiểu sao trong đầu hắn ngay lập tức hiện lên cự vật to lớn dưới đáy vực băng cực bắc, dựa theo hình dung của Băng Đạo Nhân, thể trạng cự vật kia cực kỳ to lớn, thực lực cũng không thể khinh thường. Nghĩ ngợi, hắn dặn dò: “Chuyện này cứ nhớ kỹ, sau khi trở lại Quảng Linh Quốc lập tức báo lại cho tông môn.”
Anh Cáp vội chấp tay: “Vâng.”
Vương Bạt gật gù, lại nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Si Kiếm tiền bối xử lý thế nào rồi?”
Anh Cáp trầm giọng đáp: “Tên tu sĩ khôi lỗi Đạo Thặng Châu kia đã bị ông ấy bắt, lát nữa chúng ta sẽ gặp.”
“Đến nơi nào cũng phải cẩn thận chút, đề phòng bên ngoài vẫn còn tu sĩ Tam Châu trông chừng.” Vương Bạt lại lần lượt chỉ thị, Thân Phục nhìn cảnh tượng này trong lòng không khỏi tràn đầy khâm phục. Bản thân mình hoàn toàn dựa vào địa vị "lão sư" cùng vài lần vận may mới đạt được vị trí Thánh Tử, còn sư huynh lại dựa vào tài năng cùng sự nỗ lực của mình mà ngồi vào vị trí cao trong Vạn Tượng Tông, có thể dùng cảnh giới Kim Đan khiến Nguyên Anh tu sĩ tin phục, loại năng lực cùng mị lực này thực sự là điều mà hắn khó có thể đuổi kịp, không khỏi chăm chú bắt chước mọi cử động của Vương Bạt.
Rất nhanh, Si Kiếm đã lại mang theo một tên tu sĩ Đạo Thặng Châu ý thức mơ hồ chạy về. Trải qua một hồi Anh Cáp sưu hồn, thẩm vấn, mọi người biết được ngoài Cụ Hải Quan không có nhiều tu sĩ Tam Châu, lúc này mới xem như yên tâm. Vương Bạt cũng không lãng phí thời gian, mời Si Kiếm mở đường, thuyền thép theo sát phía sau, sau khi các thuyền thép từ dưới đáy nước biển ở Cụ Hải Quan bơi ra, liền thấy trên mặt biển nổi lềnh bềnh không ít thi thể, theo nguyên tắc không lãng phí, Vương Bạt ra lệnh cho Lý Ứng Phụ quét một lượt những thi thể này.
“Hướng gió lạnh thay đổi rồi.” Anh Cáp đứng ở mũi thuyền, tay cầm la bàn, cẩn thận cảm thụ sự thay đổi của hướng gió xung quanh, nhíu mày nói: “Hướng Đông Tiên Triều mở, từ phía Đông vòng một vòng lại bao quanh Hắc Thủy Cảng.”
Vương Bạt nghe vậy lập tức đưa ra quyết định: “Vậy thì nhắm hướng Đông mà đi thôi, vừa vặn Si Kiếm tiền bối cũng muốn về Hoàng Cực Châu, coi như chúng ta tiện đường đưa ông ấy.”
Si Kiếm cười: “Thằng nhóc nhà ngươi vẫn rất thức thời.”
Anh Cáp, Lý Ứng Phụ hoàn toàn nghe theo. Thân Phục và Cung Hi Âm cũng không có ý kiến khác. Thuyền thép rất nhanh liền bay về phía Đông, mấy ngày sau, Vương Bạt đang trò chuyện cùng Thân Phục trong khoang thuyền thì chợt nghe Anh Cáp truyền âm, chân mày hơi nhíu lại.
“Sư huynh, làm sao vậy?” Thân Phục tò mò hỏi.
Vương Bạt thả lỏng chân mày, lắc đầu đáp: “Không có gì, ta đi xem trước.”
Hắn nhanh chóng bước lên boong thuyền, đã thấy Anh Cáp và Lý Ứng Phụ đang đứng ở mép thuyền, vẻ mặt nghiêm túc, nhận ra Vương Bạt đến, Anh Cáp vội nói: “Tổng Ti Chủ, ngài mau đến xem!” rồi tránh ra.
Vương Bạt đi đến mép thuyền, ánh mắt tò mò nhìn về hướng sương mù dày đặc trên mặt biển, nơi sâu trong sương mù, hắn lờ mờ thấy từng chiếc thuyền lớn lặng lẽ lướt qua, phía trên những chiếc thuyền này còn có thể nhìn thấy một vài lá long kỳ đón gió phấp phới, và trên một số lá long kỳ lại thêu chữ "Càn" khổng lồ.
“Hạm đội Đại Càn sao?” Bên cạnh Vương Bạt, bỗng nhiên vang lên giọng của Si Kiếm. Hắn ghé mắt nhìn sang, đã thấy Si Kiếm không biết từ lúc nào cũng đã từ trong khoang thuyền đi ra, đang ngưng trọng nhìn về phía xa: “Nhiều hạm đội Đại Càn như vậy, sao lại đến đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận