Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 289: Vô Địch

Chương 289: Vô địch “Ta nhớ ra thân phận của người này rồi......” Giữa những tầng mây hỗn loạn, đám tùy tùng lo lắng vây quanh Đệ Cửu Thánh Tử đang bị thương nặng để cứu chữa. Thân Phục thì đứng im nhìn trận chiến cách đó không xa, đúng lúc này, một giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu hắn.
Thân Phục giật mình, nghe thấy giọng nói quỷ dị liền vội hỏi: “Hắn là ai?” Giọng nói quỷ dị không hề úp mở, nói thẳng: “Nếu ta nhớ không lầm, người này hẳn là mạch chủ Vạn Pháp của Vạn Tượng Tông Đại Tấn... Họ Diêu, tên thì ta không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng có người gọi hắn là Diêu Vô Địch.” “Diêu Vô Địch? Cái tên này có phải hơi......” Nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi đối phương chỉ một quyền đánh tan Đệ Cửu Thánh Tử - người mà mạnh như thần ma, Thân Phục lại ngập ngừng. Có thể làm đến mức này...... Không phải vô địch thì là gì?
“Người này khó lường lắm, ngàn năm trước đã có người gọi hắn là ‘Nguyên Anh cảnh vô địch’, từng được Sở Đế Hạng Thọ mời đến trấn giữ một nơi của Đại Sở, cùng một Hóa Thần của Đại Tấn đứng ra hòa giải cuộc chiến giữa Ngô và Sở, một mình hắn đã chèn ép hết tu sĩ Nguyên Anh cảnh của Đại Ngô, không ai là đối thủ, uy chấn một thời.” Giọng nói quỷ dị có chút cảm thán nói: “Ta nhớ khi ta sắp chết, người này đã kẹt ở Nguyên Anh nhiều năm rồi, đáng lẽ phải sớm tọa hóa, không ngờ hắn lại vẫn còn sống…” Nghe vậy, Thân Phục khẽ sinh lòng ngưỡng mộ. Một người có thể chèn ép cả một triều đại, đó là phong thái cỡ nào? Nếu có một ngày hắn cũng làm được như vậy thì cuộc đời này không còn gì hối tiếc.
“Chỉ tiếc đã nhiều năm như vậy, có lẽ những người Nguyên Anh bây giờ không biết sự lợi hại của hắn, đám Nguyên Thủy Ma Tông này dù không yếu, nhưng muốn bắt được hắn, e là không có cơ hội... Ách, ta thu hồi lời này, cái tên Đệ Nhất Thánh Tử kia của các ngươi có hơi ăn vạ, lại còn lôi cả 'Xích Ma Hỏa Sát Phiên' ra.” Trong giọng nói của yêu dị âm thanh lại mang theo chút hiếm thấy tán thưởng cùng đồng tình.
Thân Phục nghe vậy vội nhìn lại. Chỉ thấy từng lá âm phiên đỏ sẫm từ tay Đệ Nhất Thánh Tử bay ra hạ xuống. Xung quanh Diêu Vô Địch đều bị âm phiên phong tỏa, Đệ Thất Thánh Tử cùng sáu người khác cũng phối hợp khóa kín đường đi của hắn.
Nhưng tiếp theo đó là cảnh tượng khiến Thân Phục trố mắt. Đệ Thất Thánh Tử và những người khác thi triển thủ đoạn, Diêu Vô Địch lại cũng thi triển y như đúc. Không chỉ giống nhau như đúc, mà uy lực của những chiêu thức kia từ những người chính quy này còn mạnh hơn.
“Đây chính là sự đáng sợ của Vạn Pháp mạch, bọn họ có thể trong nháy mắt nắm giữ thủ đoạn của đối phương, thậm chí còn có thể dùng những thủ đoạn đối ứng để khắc chế, quan trọng là cơ sở của bọn họ hùng hậu không thể tưởng tượng nổi… Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhân cơ hội này mà trốn ngay.” Giọng nói yêu dị bỗng cất tiếng.
Thân Phục sững người, rồi nhanh chóng phản ứng lại. Đúng vậy, giờ Diêu Vô Địch một mình kiềm chế tất cả mọi người của Nguyên Thủy Ma Tông, có vẻ sẽ còn giằng co rất lâu, đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn thừa cơ trốn đi.
Hắn đang định bỏ đi thì bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt rơi vào người mình. Thân Phục vô thức nhìn theo hướng ánh mắt ấy.
Liền thấy giữa không trung trong Xích Ma Hỏa Sát Phiên, một gương mặt tuấn mỹ với nụ cười như có như không đang nhìn thẳng vào mình. Bốn mắt chạm nhau. Mặt Thân Phục không đổi sắc nhưng trong lòng thì lập tức chìm xuống đáy vực.
“Đệ Nhất Thánh Tử… Vậy mà còn đang theo dõi ta!” “Khương lão ma nói đúng, hắn chỉ sợ muốn luyện ta thành thân ngoại hóa thân.” Ngay lúc này, giọng nói quỷ dị không nhịn được cất lời: “Còn ngây người ra đó làm gì, mau chạy đi, giờ hắn không dám rời thân, chẳng lẽ ngươi muốn chờ Diêu Vô Địch bị đánh bại rồi mới đi?” Thân Phục nghe vậy lập tức nghiến răng. Dù hắn không thông minh cho lắm, nhưng xưa nay luôn quyết đoán, nghe xong liền không chút do dự thoát khỏi đám mây, bay về hướng bắc.
“Thân Phục sư đệ, muốn đi đâu vậy?” Thanh âm của Đệ Nhất Thánh Tử gần như ngay lập tức vang lên bên tai Thân Phục. Thân Phục chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng!
Hắn theo hướng giọng nói nhìn lại thì kinh hãi thấy ngay trước mặt không xa, Đệ Nhất Thánh Tử đang thản nhiên tự đắc nhìn chằm chằm vào mình, vô cùng bình thản. Mà phía bên kia, vẫn còn một Đệ Nhất Thánh Tử khác đang thao túng Xích Ma Hỏa Sát Phiên.
“Là hóa thân! Không ngờ hắn lại giấu sâu đến vậy, hắn e là sắp ngưng tụ ra được Hóa Thần đạo cơ rồi…” Trong đầu Thân Phục, giọng nói quỷ dị trở nên vô cùng nghiêm trọng. Nghe vậy Thân Phục cũng chẳng còn thời gian để trách đối phương cho chủ ý tồi, hắn không chút biến sắc đáp: “Bẩm đại sư huynh, sư đệ năng lực có hạn, muốn mời sư tôn đích thân tới bắt kẻ này.” “Ha ha…” Đệ Nhất Thánh Tử mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào mà trực tiếp đưa tay chụp về phía Thân Phục!
Thấy vậy sắc mặt Thân Phục đại biến, cuối cùng cũng không thèm che giấu nữa, tay áo khẽ đưa ra, một chiếc đầu lâu bay ra, mặt mày dữ tợn cứng đờ bay thẳng về phía Đệ Nhất Thánh Tử.
Đệ Nhất Thánh Tử khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay bắn ra, chiếc đầu bay tới ngay lập tức nổ tung. Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, Thân Phục khẽ gầm lên: “Nổ!” Bên trong đầu lâu, một đốm lửa bùng lên, ngay sau đó là tiếng nổ lớn!
Nhưng điều khiến Thân Phục khó xử là, trong mắt Đệ Nhất Thánh Tử lóe lên một tia kinh ngạc, rồi hắn giơ tay làm động tác bóp.
Phốc phốc—— Vốn phải nổ tung tan tành, thậm chí có thể khiến Kim Đan chân nhân cũng không chống đỡ nổi, thế mà chỉ một tiếng vang nhỏ đã hóa thành một làn khói xanh.
“Xem ra ngươi đã đoán được ý định của ta nhưng vẫn phải vùng vẫy?” Đệ Nhất Thánh Tử tươi cười ôn hòa nói. Nhưng Thân Phục chỉ cảm thấy kinh hãi. Hắn vội đưa tay, nhưng phát hiện xung quanh như có một lực vô hình siết chặt, khiến hắn không tài nào cử động được. Ngay cả pháp lực cũng bị ngăn cách. Lúc này, trong lòng Thân Phục dâng lên một tia tuyệt vọng bất lực.
Đệ Nhất Thánh Tử lặng lẽ bay tới, ánh mắt dò xét Thân Phục từ trên xuống dưới, như đang thưởng thức một món trân bảo hiếm có, không giấu nổi vẻ tham lam trong mắt.
“Nếu không phải muốn lấy chân ý của Xích Ma Đại Đế để luyện thành đạo cơ, ta đã sớm Hóa Thần rồi... Đợi mấy chục năm, ta sắp muốn từ bỏ rồi cuối cùng cũng đợi được… Đáng chết!” Đệ Nhất Thánh Tử đột ngột quay đầu. Liền thấy trong trận pháp Xích Ma Hỏa Sát Phiên, tráng hán cởi trần dùng một quyền đánh lui cả bảy người, giận dữ gào lớn: “Không đủ! Không đủ!” “Các ngươi đúng là lũ phế vật! Chút sức lực cũng không có sao!” Tám mươi mốt lá cờ Xích Ma hỏa sát, lửa sát âm hồn đốt cháy trên người hắn, vô số âm hồn quấn quanh người hắn, nhưng bên ngoài thân hắn lại xuất hiện những đường vân thần bí, chúng chẳng có tác dụng gì.
Hình như đã nhận ra ánh mắt của Đệ Nhất Thánh Tử, tráng hán đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bất chợt nhe răng cười một tiếng: “Ngươi qua đây!” Hai Đệ Nhất Thánh Tử đều biến sắc. Chỉ thấy tráng hán đột nhiên há miệng, ngửa mặt lên trời gầm thét.
“A!” Ma âm rót vào tai, khiến cả những lá Xích Ma Hỏa Sát Phiên cũng rung lắc, âm hồn bị lửa sát tra tấn trong cờ, ngay lập tức tan biến! Do bị ảnh hưởng này, Xích Ma Hỏa Sát Phiên lập tức mất đi phần lớn linh tính, xuất hiện một kẽ hở.
Tráng hán xòe tay ra, hai Đệ Nhất Thánh Tử liền cảm thấy một lực hút kinh khủng trong nháy mắt lao đến.
“Lực lượng từ trường!” Hai Thánh Tử biến sắc! Sau đó không dám chậm trễ chút nào, hóa thân liền nhảy vào trong trận pháp Xích Ma Hỏa Sát Phiên trên người bản thể. Hóa thân cùng bản thể hợp lực, ngay lập tức định trụ thân hình.
“Kết trận!” Đệ Nhất Thánh Tử mặt mày ngưng trọng, vốn còn cảm thấy đối phương tuy nguy hiểm, nhưng vẫn còn trong tầm khống chế, nhưng biến cố vừa rồi, đã khiến hắn nhận ra mình e là đã khinh thường đối phương rồi.
Cùng lúc đó, Xích Ma Hỏa Sát Phiên cấp tốc bay về, sau đó dưới sự điều khiển của Đệ Nhất Thánh Tử, lần lượt bay đến chỗ những người xung quanh. Mọi người lập tức phối hợp nhau, đứng vào các vị trí khác nhau, ngay tức thì khí tức trên người họ không ngừng tăng lên!
Nhưng thấy cảnh này, tráng hán lại không hề có ý ngăn cản, ngược lại mắt càng lúc càng sáng.
“Ha ha! Phải thế chứ!” Nhìn thấy mọi người đã kết trận, khí tức trên người không thể tăng thêm nữa. Diêu Vô Địch cười lớn, xông tới…… “Hắn, hắn vì sao vừa nãy không nhân cơ hội ra tay, nếu hắn vừa rồi đã động thủ thì…” Bị kẹt lại tại chỗ, Thân Phục không nhịn được mà hỏi nhỏ. Trong đầu, giọng nói quỷ dị lại cảm thán: “Nếu không đoán sai thì hắn có lẽ muốn mượn áp lực bên ngoài để ngộ ra đạo của mình… Được thì ắt phải mất, Vạn Pháp Mạch nắm giữ quá nhiều thứ, nhưng cũng bị nó khốn nhiễu, với tư chất của hắn, nếu đổi một môn phái khác, có lẽ đã sớm Hóa Thần.” “Bất quá, nếu đổi sang môn phái khác, có lẽ cũng không có cảnh tượng kinh diễm như vừa rồi. Ngược lại, ta đã đánh giá thấp hắn rồi, ngàn năm qua mà hắn vẫn còn tiến bộ... E là giờ dù không phải đối thủ của Hóa Thần thì cũng không còn cách quá xa.” Thân Phục có chút hiểu ra. Nhưng dù sao, có thể xem ba vị Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông cùng sáu Nguyên Anh Chân Quân làm đá kê chân thì không còn nghi ngờ gì nữa, Diêu Vô Địch lợi hại đến đáng sợ!
“Đi!” Đệ Nhất Thánh Tử vừa giao thủ, đã giật mình nhận ra chênh lệch của mình và đối phương, liền vội quát. Nhưng tráng hán đang đánh đến hăng say sao chịu dễ dàng buông tha, đột nhiên xòe tay ra, mạnh mẽ nắm lại, một vùng bóng tối ập đến bao phủ hắn cùng Đệ Nhất, Đệ Thất Thánh Tử và những người khác… Bên ngoài, hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì bên trong, cũng không còn cảm giác được bất kỳ động tĩnh nào.
“Cái này…” Đệ Cửu Thánh Tử sắc mặt ngưng trọng, cấp tốc hạ lệnh: “Lùi về sau trăm dặm, không, ba trăm dặm!” Khoảng cách ba trăm dặm không phải xa, nhưng một khi có chuyện, thì nói thế cũng đủ cho hắn trốn thoát.
Thân Phục vẫn ở nguyên tại chỗ, không thể nào trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn các tu sĩ xung quanh chạy thoát, cùng với bóng tối tĩnh mịch trước mặt.
Nửa ngày sau.
Thân Phục bỗng cảm thấy những lực vô hình đang bao quanh mình dần tiêu tan. Bóng tối tĩnh mịch trước mắt cũng bắt đầu biến mất. Và ngay khi bóng tối tan biến.
Trên bầu trời đột nhiên trở nên âm u, một cơn mưa máu trút xuống, tiếp đó là cơn mưa thứ hai, thứ ba… Liên tiếp tám cơn mưa!
Cùng lúc đó.
Một tráng hán cởi trần, hơi chật vật, bên hông treo mấy pháp khí chứa đồ, từ trong bóng tối tan đi, chậm rãi bước ra. Những đường vân thần bí trên người hắn so với trước, đã thiếu đi hơn phân nửa. Đường vân trên cánh tay, lại hoàn toàn bị hao mòn.
Nhưng cảm nhận được khí tức trên người tráng hán vốn có chút hỗn loạn, giờ phút này lại có một loại cảm giác hòa hợp, trong đầu Thân Phục, giọng nói quỷ dị chợt cảm thán nói: “Hắn đã đứng trước ngưỡng cửa Hóa Thần rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi...” Lúc này, tráng hán nhìn xung quanh. Thấy thành Nam Thược vắng vẻ ngay lập tức, cùng Thân Phục vẫn còn chưa kịp trốn đi, hắn nhíu mày: “Lỗ vốn rồi…” Ánh mắt hướng về phương xa, như xuyên qua vô tận khoảng cách.
“Cái tên Đệ Nhất Thánh Tử kia vẫn còn có thể đuổi kịp…” Vụt.
Hắn biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại, đã ở trên một cung điện đang bay nhanh với tốc độ cực cao! Tráng hán khẽ nhíu mày, rồi vung tay, đi vào cung điện.
Đệ Cửu Thánh Tử với thân thể tàn tạ ngay lập tức bị bắt ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của Đệ Cửu Thánh Tử, tráng hán trực tiếp tháo pháp khí chứa đồ trên người đối phương, rồi quay người rời đi.
“Đánh bại Đệ Nhất Thánh Tử, dương oai Đại Tấn, nhưng lại không giết chết… Nhiệm vụ là nói như thế đi?” Giữa không trung, tráng hán nhíu mày, có chút không xác định suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận