Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 336: Quyết tâm (2)

“Hi vọng sư thúc Tu Di sớm một chút khôi phục.” Vương Bạt nói từ tận đáy lòng. Hắn tha thiết hi vọng Tu Di có thể bình yên tỉnh lại, nói cho hắn biết tình huống thăng tiến tuổi thọ chân chính. Dù sao nói một cách nghiêm chỉnh, Tu Di là người duy nhất cho đến thời điểm hiện tại sống sót thật sự sau khi thăng tiến tuổi thọ. Trước đó, Tư Tế của bộ lạc Vũ Xà mặc dù thành công sinh ra khí tức cấp độ Nguyên Anh, nhưng trên thực tế bởi vì không trải qua Nguyên Anh kiếp nên việc thăng tiến tuổi thọ cũng không hoàn chỉnh, về sau Vương Bạt xuất phát từ cân nhắc an toàn, trực tiếp liền tiêu hủy.
Đang nói chuyện.
Trong sương mù nơi xa, lại có hai bóng người nhanh chóng bay ra. Một người là người mới vào tông vừa qua khảo hạch, một người khác chắc chắn là tu sĩ Nhân Đức Điện đang dẫn đường phía trước.
Tu sĩ Nhân Đức Điện thấy Tịch Vô Thương thì lập tức chắp tay thi lễ. Sau đó mới mang theo vị tu sĩ mới vào tông kia rời đi. Không bao lâu, hai người cuối cùng cũng thấy một gương mặt quen thuộc, trong vẻ lạnh lùng lại mang theo một tia nhu hòa, dưới sự dẫn đầu của tu sĩ Nhân Đức Điện, từ trong sương mù bay tới. Chính là Triệu Phong.
“Sư huynh!” “Triệu sư đệ.” Vương Bạt cùng Tịch Vô Thương lập tức bay lên.
Triệu Phong thấy Vương Bạt và Tịch Vô Thương, cũng hơi có vẻ bất ngờ. Trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười vui sướng, có chút đưa tay thi lễ: “Sư đệ, Tịch sư huynh.” Vương Bạt nhìn thấy Triệu Phong, lập tức không nhịn được lộ vẻ hổ thẹn nói: “Trước đó đã nói cùng sư huynh cùng nhau về tông, đáng tiếc có việc quan trọng không thể không đi trước, sư huynh mong lượng thứ.” “Sư đệ khách khí rồi.” Triệu Phong cũng không để ý.
Tu sĩ Nhân Đức Điện bên cạnh thì rất nhanh bị Tịch Vô Thương đuổi đi, do Tịch Vô Thương tự mình dẫn giải thích rõ tình huống trong tông. Chẳng hạn như từ đường tổ sư, hai cung, ba điện, bốn núi, năm ti...
Triệu Phong cũng không hề xa lạ. Hắn tu hành ở chỗ Tu Di mấy năm, người Vạn Tượng Tông xung quanh đã sớm coi hắn là đệ tử trong tông, những tình huống không cơ mật gì cũng sẽ nói cho hắn, nên tuy hắn không ở trong tông, nhưng những gì biết được so với Vương Bạt cũng không kém quá nhiều.
Mà chức vụ của Triệu Phong cũng giống Vương Bạt, khi vào tông thì là chấp sự, được sắp xếp đến Thái Dương Sơn. Thái Dương Sơn thuộc dưới điện Thiên Nguyên, chủ việc đối ngoại chinh chiến chém giết. Triệu Phong thân là kiếm tu, đương nhiên không có gì thích hợp bằng.
“Sư bá Tu Di bây giờ vẫn chưa tỉnh, Triệu sư đệ sau này định làm gì?” Sau khi Tịch Vô Thương dẫn Triệu Phong làm quen với tình hình khái quát trong tông thì liền ân cần hỏi.
Vương Bạt nghe câu hỏi này, cũng không khỏi nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong nghe vậy, trên mặt không chút do dự: “Chức vụ trong tông, ta chỉ sợ là không nhận được.” Tịch Vô Thương và Vương Bạt đều có chút kinh ngạc, Tịch Vô Thương càng không nhịn được nói: “Triệu sư đệ, chức vụ vẫn hữu dụng, không chỉ có thể lấy được công huân, thời gian càng dài thì sẽ càng có tư cách đổi được rất nhiều bảo vật khó tìm ở bên ngoài, đối với tu hành cũng có ích...” Triệu Phong lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Sư tôn có lòng thành kính tuyệt đỉnh với kiếm đạo, ta không đảm nhiệm chức vụ, cũng có thể có thời gian ở bên cạnh sư tôn tu hành, cũng có thể dùng kiếm đạo đánh thức ý thức của sư tôn… Còn về tu hành, so với ân tình mà sư tôn đã dành cho ta thì làm sao đủ được.” Nghe lời của Triệu Phong, sắc mặt Tịch Vô Thương hơi động.
Mà Vương Bạt cũng không khỏi giật mình trong lòng. Trong lòng hắn, bỗng nhiên liền nhớ tới sư phụ Diêu Vô Địch. Nghĩ đến trước kia, trước khi đi, ông vì để bản thân mình có thể được chỉ điểm tu hành, không tiếc nhẫn nhục trước những kẻ bại tướng ngày xưa, ủy khúc cầu toàn. Nghĩ đến chuyện ông ở trong bảo khố Vạn Tượng, vì cung cấp đầy đủ tài nguyên tu hành cho mình, cho dù trên người có vết thương cũng không nỡ tiêu hao công huân, đổi một món bảo vật có thể dùng để chữa thương...
“Sư đệ? Vương sư đệ?” Âm thanh của Tịch Vô Thương bỗng đánh thức Vương Bạt.
Vương Bạt bừng tỉnh từ trong thất thần, đã thấy Tịch Vô Thương và Triệu Phong đều nghi ngờ nhìn mình.
“Vương sư đệ, ngươi sao vậy?” Tịch Vô Thương lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là bị thương khi ở chỗ Ác Long Chử còn chưa khỏi?” Vương Bạt hồi phục tinh thần, khẽ lắc đầu: “Không có, chỉ là vừa rồi nghĩ đến một vài chuyện... Cũng đã nghĩ thông rồi.” Đối diện với Triệu Phong, ẩn ẩn đã nhận ra một tia biến hóa trên người Vương Bạt.
Ba người đơn giản lại hàn huyên một lát. Bất quá, dù sao thì Triệu Phong cũng mới đến tông, lại thân là đệ tử độc truyền của phong chủ Tâm Kiếm Phong, còn chưa đi Tâm Kiếm Phong thì cũng hơi khó nói.
Ngay sau đó, Vương Bạt và Tịch Vô Thương cũng không quấy rầy đối phương nữa. Ba người tách ra mỗi người một ngả.
Nhìn bóng lưng Triệu Phong và Tịch Vô Thương rời đi, Vương Bạt hơi trầm xuống, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định nào đó. Mà trong lòng đã đưa ra quyết định, hắn cũng không do dự nữa. Lập tức hướng Thái Âm Sơn bay đi.
Nhanh chóng tìm đến Thái Âm Sơn để quản lý rất nhiều trận pháp truyền tống.
Chỉ là khi hắn đưa ra yêu cầu muốn đến Tây Hải Quốc ở Tây Tuyến trước thì bị tu sĩ thủ trận trực tiếp từ chối: “Thiên Nguyên Điện có lệnh, tu sĩ trong tông, những người chưa đạt đến Kim Đan thì không được đến Tây Hải Quốc!” Vương Bạt cau mày nói: “Nhất định phải Kim Đan à? Ta am hiểu ngự thú, linh thú cũng đã đạt cấp độ tam giai...” Nhưng mà, khiến hắn bất đắc dĩ là, tu sĩ thủ trận lại chỉ lặp đi lặp lại một câu giống nhau.
“Thiên Nguyên Điện có lệnh, tu sĩ trong tông, những người chưa đạt Kim Đan thì không được…” Vương Bạt chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Thái Âm Sơn.
Hắn vẫn có chút không cam tâm, lại đi thêm mấy trận pháp truyền tống khác, nhưng kết quả vẫn giống nhau. Muốn đi Tây Hải Quốc thì ít nhất phải đạt cấp độ Kim Đan.
“Kim Đan... Mười năm...” Trong mắt Vương Bạt, có chút do dự.
“Nếu như ta tu hành thêm một thuộc tính phong bản chất nữa thì...” Nhưng hắn rất nhanh liền lắc đầu: “Mười năm, e là không đủ.” Trong lòng suy tư nhanh chóng một phen.
Cuối cùng Vương Bạt vẫn quyết định. Hắn không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng bay trở về Vạn Pháp Phong.
“Nha...” Lục Cân nhìn thấy Vương Bạt thì lập tức toàn thân đều đang lắc lư, từ trong ngực Bộ Thiền giãy dụa muốn Vương Bạt ôm.
Vương Bạt chần chừ một chút, vẫn là nhẹ nhàng ôm Lục Cân lên. Lập tức trên mặt Lục Cân nở một nụ cười toe toét.
“Nha… Ngã...” Vương Bạt bỗng giật mình, không nhịn được nhìn Lục Cân trong ngực: “Ngươi... Vừa rồi ngươi gọi cái gì? Gọi thêm một tiếng nữa.” Nhưng mà Lục Cân lại phối hợp cắn ngón tay.
Vương Bạt giật mình, lập tức trong mắt không khỏi lóe lên một tia xấu hổ.
Bộ Thiền giống như là đã nhận ra điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm mịt mờ, rồi lập tức lộ ra nụ cười cổ vũ: “Sư huynh, ngươi mau đi đi.” Vương Bạt nhìn Bộ Thiền, hơi dừng lại một chút rồi khẽ gật đầu. Sau đó, hắn nhìn một vòng bốn phía, dùng trận pháp vây lồng gà, ao nước, hang đá... lại, ngăn cách trong ngoài, đề phòng làm kinh động đến Bộ Thiền và Lục Cân. Rồi thu từng lồng gà, linh kê, linh quy trong ao vào.
Chỉ là ngay trong quá trình thu thập, hắn chợt phát hiện vài việc bất ngờ. Mà trong số mấy việc đó, điều làm hắn giật mình nhất, chính là Giáp Thập Ngũ cuối cùng đã lộ diện. Lúc Vương Bạt phát hiện nó, nó đang nằm trong ổ gà, dưới thân đang ôm mấy quả trứng gà.
Hôm nay khó được tốn thời gian bồi người trong nhà ra ngoài… càng viết lại càng thiếu, ngày mai sẽ bổ sung, cảm tạ lý
Bạn cần đăng nhập để bình luận