Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 522: Cái thứ hai đạo ý linh thú (4)

"Chương 522: Linh thú mang đạo ý thứ hai (4)
“Chuyện Hoàng Cực Châu xâm phạm trước đây, ta đều đã nghe qua, đợi ngươi làm xong việc này trở về, ta muốn truyền ngôi tông chủ lại cho ngươi.”
Vương Bạt nghe Khuất Thần Thông nói vậy, bỗng giật mình, vội nói: “Không được! Tông chủ trấn giữ tông môn, cả tông đều nghe theo, mà Tông chủ đang trẻ trung khỏe mạnh, không cần vội như thế?”
Khuất Thần Thông cười: “Trước đây làm tông chủ cũng là bất đắc dĩ. Thực ra là để ngươi có thời gian tu hành, chỉ là hiện giờ thực lực của ngươi không thể so sánh được nữa, hơn nữa ở Trung Thắng Châu cũng có thể bước vào Hóa Thần, ta cũng nên lui lại, để cho người tài giỏi hơn, mà mình thì tu hành cho tốt, tranh thủ sớm ngày bước vào cảnh giới Hóa Thần.”
Nghe Khuất Thần Thông nói, Vương Bạt im lặng một hồi, sau đó khẽ gật đầu: “Nếu Tông chủ muốn tiến cảnh Hóa Thần, Vương Bạt nhất định ủng hộ, chỉ là vị trí tông chủ, Vương Bạt tạm thời vẫn chưa muốn tiếp nhận.”
Khuất Thần Thông lập tức nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Vì sao? Với thực lực và danh vọng hiện tại của ngươi, nếu ngươi muốn làm tông chủ, e là hơn nửa tông môn đều sẽ ủng hộ ngươi, ngươi ngồi vị trí này là chuyện đương nhiên, cũng không ai không phục!”
Lời hắn nói nửa đùa nửa thật, Vương Bạt cũng hiểu. Nhưng vẫn đáp: “Về việc tông chủ, Vương Bạt ngoài tu hành còn phải lo việc xây đạo tràng, thực sự không có thời gian rảnh để xử lý những việc khác, ở vị trí này mà không làm được gì, Vương Bạt cảm thấy hổ thẹn, thậm chí Vương Bạt còn muốn từ chức Phó Tông Chủ, để lại vị trí chờ người hiền tài khác.”
Khuất Thần Thông không khỏi nói: “Để lại chờ người hiền tài? Ai có thể so sánh được với ngươi chứ?”
Vương Bạt không khỏi im lặng. Nhưng nghĩ lại lời Vương Bạt nói, Khuất Thần Thông cũng có chút xoắn xuýt. So với việc ai làm tông chủ, thì có thể bồi dưỡng được đạo tràng, hoàn toàn chính xác mới là việc quan trọng hơn cả. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hắn vẫn do dự hỏi: “Chuyện đạo tràng, thực sự có thể thành công sao? Ai cũng muốn lấy giỏ trúc mà múc nước…”
Vương Bạt kiên quyết nói: “Việc do người mà nên, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, thời thế đang suy yếu, nếu muốn tự cứu, chúng ta chỉ có thể làm như vậy.”
Thấy Vương Bạt có niềm tin kiên định như vậy, Khuất Thần Thông chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nếu ngươi nói vậy, ta cũng sẽ tiếp tục toàn lực ủng hộ ngươi! Vị trí tông chủ này, ta liền tiếp tục đảm nhiệm. Nhưng nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào có thể lấy.”
Vương Bạt cười, không đáp lời. Hai người tiếp tục trao đổi về các việc trong tông môn và một số thông tin. Vương Bạt liền rời khỏi Thuần Dương Cung. Trở lại bí cảnh trong hạt châu Vạn Pháp Phong. Vương Bạt thả ngỗng trắng lớn và Giáp Thập Ngũ ra. Ngỗng trắng lớn vừa ra đã xòe hai cánh ra, có ý định tấn công Giáp Thập Ngũ. Nhưng khi thấy linh thảo khắp núi, Bạch Ngọc Sư Đầu Nga liền sáng mắt lên. Cánh chim trắng muốt ra sức vỗ, vui vẻ nhào tới đám linh hoa, linh thảo. Sau đó nó dùng mỏ đào xới như cuốc xẻng, chỉ trong nháy mắt đã cày sạch một mảnh linh điền. Giáp Thập Ngũ nhìn với ánh mắt cưng chiều, lẽo đẽo theo sau. Thỉnh thoảng “khanh khách” hai tiếng, như để cho Bạch Ngọc ngỗng sư tử tùy ý quậy phá, xem như đây là Giáp Thập Ngũ bao thầu cho nó. Vương Bạt thấy vậy, mặt liền đen lại. Nếu thật sự bồi dưỡng con này lớn được thì chẳng phải nó sẽ phá tan hết cả bí cảnh hay sao? Đúng là còn ăn khỏe hơn cả linh heo. Hắn vội vàng tự mình khoanh một miếng đất, nhốt ngỗng trắng lớn lại. Rồi sai vượn tay dài định kỳ bổ sung các loại sâu bọ, linh cốc cám, phế liệu linh thực các loại. Quan sát mấy ngày, thấy sức ăn của ngỗng trắng lớn quả thực kinh người, dù đã ăn rất nhiều nhưng vẫn càng đói bụng, tiêu hao cũng nhiều hơn hẳn linh kê cùng cấp. Không khỏi than một tiếng, quả nhiên năm xưa lựa chọn không sai, linh kê thật sự là có tính tổng hợp và giá cả cao nhất trong các loại linh thú. Điều khiến Vương Bạt bất ngờ là, ba gà con mới nở không hề thân cận với con Kim Nha một chân kia, ngược lại chúng cứ ăn no rồi ngồi dưới gốc cây Bích Ngọc Hỏa Đồng, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng hướng Nhị Nha trên tán cây. Tiếng kêu của chúng giống như con Kim Nha một chân, “cạc cạc” rất khó nghe. Khi kêu mệt, ba gà con lại trốn dưới rễ cây, đầu rúc dưới cánh. Lông vũ còn non mềm như nhung, trông rất ngốc nghếch và đáng yêu. Tuy nhiên, Nhị Nha trên tán cây hoàn toàn phớt lờ sự lấy lòng của ba gà con. Thậm chí còn cảm thấy tiếng kêu của chúng quá khó nghe, nên Nhị Nha đã tự chế máy trợ thính từ lá cây lửa đồng, bịt lỗ tai lại và cố ý lẫn sâu vào trong tán cây hơn. Vương Bạt muốn để Nhị Nha chiếu cố mấy đứa em có cùng huyết thống nhưng Nhị Nha lại chẳng để tâm. Nên thôi.
“Không biết có nói đúng không, Nhị Nha và ba con gà này có thể xem là cùng mẹ khác cha, hay cùng cha khác mẹ đây?”
Nghĩ mãi một hồi, rốt cuộc cũng là một vấn đề không có lời giải. Nhưng cái tên của ba gà con cũng nhanh chóng được xác định. “Dòng máu Kim Ô, lại có ba chân, vậy thì gọi…” “Tam Kim đi!”
Nhìn xung quanh có Nhị Nha, Tam Kim, Đinh Nhị Thập Nhị, Tạp Huyết Bạch Hổ... nhớ lại khi mới vào Đông Thánh Tông, con linh kê đầu tiên mang tên Giáp Nhất, cứ như mới hôm qua. Ai ngờ rằng chỉ hơn hai trăm năm, bên cạnh hắn đã có nhiều linh thú mang huyết mạch Thần Thú đến vậy. Lắc đầu than thở một trận. Sắp xếp cẩn thận cho đám linh thú trong trang viên. Thu một mẻ Âm Dương Nhị Khí do Song Thủ Thạch Long Tích thai nghén. Đi một chuyến đến Đông Hải, thu lại các lệnh bài độn giải tiểu chu thiên mà trước đó đã để lại. Sau đó lại đến Thú Phong gặp Tề Yến Tri, dặn dò nó điều dưỡng tu luyện cho tốt. Cuối cùng, hắn một mình bước vào truyền tống trận trong Vạn Tượng Tông…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận