Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 273: Kiểm tra

Chương 273: Kiểm tra
Tầng hai Linh Lung Quỷ Thị, điện thiên, bên trong Bách Vấn Lâu. Vương Bạt ngồi trên bồ đoàn. Đối diện trên bồ đoàn, ngồi xếp bằng hư ảnh Thương Thủ lão giả mà Vương Bạt lần trước đã gặp. Chỉ có điều lúc này hư ảnh lão giả lại có chút nhắm mắt, tay phủ lên đầu một con viên hầu màu vàng trước mặt. Đường Tịch cung kính đứng một bên. Còn Diêu Vô Địch thì không mấy quan tâm, đứng cạnh Vương Bạt, thân người hơi nghiêng về trước, nhìn chằm chằm lão giả, sốt ruột nói: “Ta nói sư thúc, để ngài nhìn con khỉ thôi mà, sao lại tốn công sức vậy?”
Hư ảnh Thương Thủ lão giả nghe vậy, liền mở mắt ra. Ngay khoảnh khắc đó, Vương Bạt đang ngồi đối diện chỉ cảm thấy mình như thấy được vô tận tinh thần nhật nguyệt trong đôi mắt này… Thương Thủ lão giả bất mãn trừng Diêu Vô Địch một cái, rồi nhìn về phía Vương Bạt, trong mắt thoáng hiện tia thưởng thức: “Không tệ, quỹ tích tấn thăng của linh thú này hoàn toàn chính xác, gần như tương đồng với hiệu quả có thể sinh ra từ đơn thuốc ngươi đưa.
“Có thể ở nơi đất cằn Yến Quốc này, dùng những linh tài cấp thấp này mà bồi dưỡng một con Bàn Sơn Viên (Vượn Dời Núi) nhị giai hạ phẩm đến tam giai, thậm chí còn có được tiểu thần thông ‘Ma Viên Biến’, không sai! Rất không tệ!”
“Ngươi đã đủ điều kiện tiến vào Quỷ Thị tầng thứ ba, cũng đủ yêu cầu bái nhập tông ta…”
Nghe lão giả khen ngợi, Diêu Vô Địch liền lộ vẻ đắc ý, đơn giản còn vui hơn cả được khen mình. Đường Tịch đứng bên cũng tỏ vẻ không mấy ngạc nhiên. Tài bồi dưỡng linh thú của Vương Bạt đã được hắn tự mình chứng thực, đương nhiên không hề nghi ngờ gì về kết quả này. Vương Bạt cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Dù hắn có lòng tin nhưng cuối cùng vẫn có chút lo lắng chuyện ngoài ý muốn.
Lời lão giả vẫn chưa dứt, ông nhìn Vương Bạt, mỉm cười nói: “Ngươi có thiên phú rất tốt trong việc ngự thú, có muốn bái nhập mạch của ta không? Đợi ngươi vượt qua khảo hạch nhập tông, ta có thể tiến cử một vị lão sư giỏi cho ngươi, người đó có tạo nghệ về ngự thú chi đạo có thể nói là đứng đầu Nguyên Anh cảnh trong tông bây giờ…”
“Dừng lại!” Diêu Vô Địch nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức đứng chắn trước Vương Bạt: “Đỗ Sư Thúc, đây là đồ đệ của ta! Ta đã sớm định rồi, ngài đừng hòng đào góc tường của ta!”
“Ngươi?” Thương Thủ lão giả nghe xong, liền bật cười một tiếng, liếc hắn một cái: “Cái đầu toàn bắp thịt của ngươi biết gì về ngự thú? Ngươi biết những linh tài kia có tác dụng gì không? Ngươi hiểu cách dạy linh thú thi triển pháp thuật không? Ngươi có nhận ra được huyết mạch trong linh thú không?”
“Giao một mầm mống thiên tài như thế cho ngươi quả là phí của trời!”
“Huống hồ, bản thân ngươi tu hành còn chẳng đủ, sao có thể chu cấp cho đồ đệ được?”
“Hay là ngươi muốn trì hoãn tương lai của nó?”
“Thôi, tránh ra đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Liên tiếp bị bác bỏ. Nghe thấy những từ “trì hoãn tương lai của nó”, Diêu Vô Địch đang muốn cãi cọ bỗng im bặt, mặt thoáng chút do dự. Mà lão giả nói xong, lại một lần nữa hiền từ nhìn Vương Bạt: “Trước đó ta đã nghe Đường Tịch nói rồi, tâm tính ngươi ôn hòa, tuy trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn không thay đổi bản tính, ta nghĩ ngươi vượt qua khảo hạch tông môn là chắc chắn, đến lúc đó ta sẽ để Tề Yến đi đón ngươi, hắn là đồ đệ của ta, cũng là người ta vừa nhắc, có tạo nghệ về ngự thú cao nhất trong Nguyên Anh cảnh.”
“Lúc trước hắn bận tu hành, mãi chưa nhận đồ đệ thân truyền, nếu ngươi bái nhập môn hạ hắn, có lẽ trăm năm sau, cũng có hi vọng trở thành thân truyền.”
Diêu Vô Địch nghe vậy, vội nhìn về phía Vương Bạt. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, trên bồ đoàn, Vương Bạt lại không hề do dự, lập tức tràn đầy áy náy cự tuyệt: “Đa tạ lão tổ coi trọng, chỉ là vãn bối đã bái Diêu Tiền Bối làm sư phụ, một ngày vi sư, chung thân vi sư, làm đệ tử há có thể tùy tiện thay đổi tông môn.”
Diêu Vô Địch nghe xong mừng rỡ quá đỗi. Ánh mắt nhìn Vương Bạt càng thêm vui vẻ, hớn hở. Còn Đường Tịch nghe được lời lão giả, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái. Thương Thủ lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, đánh giá Vương Bạt, rồi không nhịn được khuyên nhủ: “Có lẽ lão phu nói chưa rõ, thiên phú của ngươi là ở ngự thú, lại là thiên Đạo Trúc Cơ, nếu theo Tề Yến tu hành, ngày sau dùng ngự thú chi đạo, thành tựu Nguyên Anh khả năng rất cao, thậm chí lên đến Hóa Thần cũng chưa biết chừng. Nhưng nếu đi theo Diêu tiểu tử, chỉ sợ ngươi đến cả Kim Đan cũng khó khăn!”
“Ngươi đừng nghĩ rằng lão phu cố ý khoa trương, ngươi có biết ‘Vạn pháp Chi Đạo’ mà Diêu tiểu tử tu khó thế nào không?”
“Vạn pháp là ta, vạn pháp không ta, nghe ghê gớm, nhưng dù là hao tốn thời gian hay tài nguyên, đều là thứ ngươi khó có thể tưởng tượng, khỏi cần nói, mạch của Diêu tiểu tử đến nay chỉ có hắn là người đạt cảnh giới cao nhất, từ hắn trở lên không có một ai, từ hắn trở xuống cũng không một ai!”
“Vì sao? Bởi vì tu sĩ bước lên con đường này rất nhiều người còn chưa vượt qua Trúc Cơ đã hết thọ mà chết.”
“Những người này thiên phú chưa chắc đã kém ngươi.”
“Chớ nên câu nệ tục niệm sư đồ mà lầm đường lạc lối!”
“Tài nguyên lớn... thời gian?” Vương Bạt hơi giật mình. Diêu Vô Địch nhanh chóng cảm nhận được biến hóa, lập tức căng thẳng. Thương Thủ lão giả thấy vậy liền thừa thắng xông lên: “Không sai, ‘Vạn Pháp Chi Đạo’ có lẽ có thể thành, có điều đó phải đặt vào vô số vạn năm trước, khi thế giới này vẫn còn hoàn mỹ, giờ thiên địa suy vi, Vạn Pháp Chi Đạo, đi đến Nguyên Anh đã là cực hạn, dù Diêu tiểu tử danh xưng vô địch, nhưng ngươi bảo hắn đi thử với tu sĩ Hóa Thần xem? Nên biết, cảnh giới mới là tất cả!”
“Mà nếu ngươi đi theo Tề Yến thì lại khác…”
“Vãn bối xin lỗi.” Vương Bạt đột nhiên cung kính cúi người. Dù không nói gì nhưng thái độ đã rõ. Diêu Vô Địch trên mặt không giấu nổi vẻ tươi cười, vội chắn trước mặt lão giả: “Đỗ sư thúc, thế là được rồi, ép quá dưa không ngọt!”
Thương Thủ lão giả tối sầm mặt, không nhịn được dựng râu trợn mắt: “Ta cũng đâu có hại nó! Tự ngươi nói xem, mạch của ngươi nghèo đến mức ngay cả Yến Quốc cũng chẳng bằng, đi theo ngươi thì còn gì tốt? Nếu nó bái sư Tề Yến, không nói gì khác, chỉ riêng tài nguyên thôi đã…”
Đang nói thì Đường Tịch bên cạnh bỗng giơ tay lên, tách Vương Bạt ra, xen vào nói: “Đỗ sư thúc, ta từng giới thiệu Vương Bạt cho Tề sư huynh rồi, nhưng mà... Tề sư huynh có vẻ không mấy hứng thú.”
Thương Thủ lão giả sững người, nhìn Đường Tịch với vẻ ngạc nhiên: “Hắn không có hứng thú? Ngươi chắc chắn?”
Diêu Vô Địch liền nhớ ra, giơ ngón tay cái với Đường Tịch, rồi vội cười nói: “Chuyện đó sao có thể giả! Lúc đó ta ở ngay bên cạnh, nếu ngài không tin thì lát nữa đi hỏi Tề Yến xem sao!”
Đường Tịch lại chân thành nói: “Sư thúc chắc hẳn biết sự vụ mà mạch của ta phụ trách, sau khi phát hiện Vương Bạt, ta lập tức tìm Tề sư huynh... Nhưng Tề sư huynh dường như có lựa chọn khác, nghe nói đã đi về Đại Yến rồi.”
Thương Thủ lão giả nhíu mày. Ông biết chức trách của Đường Tịch, nên không nghi ngờ gì lời của hắn. Ông chần chừ nói: “Vậy thì, đợi hắn về ta hỏi hắn xem sao.”
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Diêu Vô Địch, ông không nhịn được bực mình nói một câu: “Ngươi đừng vội mừng, ta sẽ không để mầm mống tốt bị lãng phí trên tay ngươi đâu!”
Một người đã hoàn thành thiên Đạo Trúc Cơ, lại có thể bồi dưỡng ra linh thú tam giai, đây hoàn toàn khác biệt với những thiên tài nhập môn mà không có nửa điểm tu vi. Ít nhất thì khả năng trưởng thành của người này rất cao. Dù là người như ông cũng không thể bỏ qua được. Nói rồi, hư ảnh lão giả biến mất ngay tức khắc. Đường Tịch thấy vậy thì khẽ động tay, bình chướng bao quanh Vương Bạt liền lặng lẽ tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận