Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 381: Sinh hồn (3)

“Bách Mệnh Độc Hồn Chú dẫn tới sự tồn tại, vậy mà có thể ngăn cản được tầng thứ cao hơn sao?”
“Thì ra bậc cửa hạ xuống, hiệu quả cũng theo đó giảm sút.”
“Mà ta hiện tại nếu như lấy « Bách Mệnh Độc Hồn Chú » nguyên bản của Vạn Chú Môn thi triển chú thuật, hiến tế trăm đầu sinh linh Tứ giai, liền có thể dẫn tới thần hồn Tứ giai che chở......”
Không hề do dự, Vương Bạt lập tức đưa ra quyết định. Học! Nhất định phải học! Dù cho hiện tại số linh thú Tứ giai hắn có trong tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cái chú thuật này, hắn cũng nhất định phải tìm cách học cho bằng được. Thần thức cấp tốc ghi lại toàn bộ nội dung bên trong ngọc giản. Phát hiện ra « Bách Mệnh Độc Hồn Chú » bản gốc quả nhiên phức tạp và thâm sâu hơn rất nhiều so với loại mà hắn đã có trước đó. Bất quá điều này cũng không đáng kể. Sau đó, hắn lại cùng Uông Hải Thông tìm hiểu rõ thêm những chú thuật khác.
“Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy Vương Chân Nhân, bên ngoài có Phàn Trường Lão của tông ta trông coi, Vương Chân Nhân có gì cần, cứ tùy ý phân phó.”
Vương Bạt nhẹ nhàng gật đầu. Uông Hải Thông thấy Vương Bạt không có ý gì muốn nói thêm, liền vội thức thời rời khỏi mật thất truyền thừa. Một lão giả mặt mũi sư tử miệng rộng đứng ở ngoài cửa, từ khe cửa hé mở thấy Vương Bạt liền vội vàng khom người cười nịnh: “Vương Chân Nhân.”
Vương Bạt tùy ý gật đầu, ống tay áo nhẹ nhàng phất lên, liền đóng kín cửa lớn của mật thất lại. Toàn bộ quá trình, lão giả kia đều tươi cười theo, cung kính hèn mọn đến cực hạn......
“Sao hắn còn chưa đi ra?”
Tu sĩ họ Cao lộ vẻ không kiên nhẫn. Kỷ Lan trong lòng cũng có chút lo được lo mất, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ, chỉ thản nhiên nói: “Cao sư đệ, nhẫn nại một chút, nếu hắn đã để chúng ta làm xong việc rồi không muốn đi, vậy nhất định sẽ tìm đến chúng ta thôi.”
“Nhưng mà chúng ta cũng có làm việc gì đâu!”
Tu sĩ họ Cao không nhịn được nói. Nghe vậy, Kỷ Lan không khỏi hít sâu một hơi. Muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới những năm qua đối phương đã bỏ ra không ít công sức, hắn lại không biết phải nói gì cho đúng. Chỉ có thể lại thở ra một hơi thật dài, hết lòng khuyên bảo: “Cao sư đệ, ta đã nói trước rồi, nếu như chúng ta có thể tạo quan hệ với người này, dựa vào việc Vạn Chú Môn coi trọng người này, nói không chừng sẽ giải quyết được khốn cảnh của chúng ta, điểm này, ngươi hẳn là hiểu chứ?”
Tu sĩ họ Cao nghe vậy, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Tông chủ, ta biết, nhưng mà……”
“Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi!”
“Ta nhớ ra đã nghe tên hắn ở đâu rồi!”
Một lão giả bên cạnh bỗng nhiên kích động kêu lên.
“Hả?”
Kỷ Lan và tu sĩ họ Cao thấy lão giả kích động như vậy, đều kinh ngạc liếc nhìn nhau. Sau đó, Kỷ Lan nghi hoặc nói: “Huệ sư đệ, là tên gì? Ngươi đang nói cái gì?”
“Đúng vậy sư huynh, tên ai vậy?”
Tu sĩ họ Cao cũng tỏ vẻ khó hiểu.
“Vương Bạt! Là Vương Bạt đó!”
Lão giả vẫn vô cùng kích động hô lớn. Kỷ Lan vội vàng cảnh giác nhìn về phía bốn phía, sau đó thấp giọng quát: “Huệ sư đệ, nhỏ tiếng thôi!”
“Đúng đúng đúng! Ta hồ đồ rồi!”
Lão giả cũng giật mình phản ứng lại, vội vàng hạ giọng. Tu sĩ họ Cao lại nghi ngờ nói: “Huệ sư huynh, cái tên này có vấn đề gì sao?”
Kỷ Lan cũng lập tức nghi ngờ nhìn sang lão giả. Giờ phút này, tâm tình lão giả đã bình phục lại đôi chút, lắc đầu nói: “Tên thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng mà cái tên này, ta đã từng nghe qua, đây mới là vấn đề!”
“Nghe qua? Ngươi đã nghe ở đâu?”
Hai người đều có chút hoang mang. Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của hai người, lão giả lại nhìn sang Kỷ Lan: “Tông chủ, không biết ngài còn nhớ Đông Tề Vũ chứ?”
“Đông Tề Vũ?” Kỷ Lan khẽ giật mình. Cái tên này giống như một roi quất trúng ký ức đã phủ bụi từ lâu. Quất cho bụi bay múa, quất cho hắn đau nhức. Tu sĩ họ Cao không khỏi nhíu mày nhìn lão giả: “Sư huynh, sao ngươi bỗng nhiên nhắc đến hắn, ngươi không biết tông chủ……”
Kỷ Lan lại nhẹ nhàng giơ tay, ngăn tu sĩ họ Cao nói tiếp, ánh mắt nhìn lão giả: “Hắn là đệ tử mà ta dự định nhận ban đầu, sao ta lại không nhớ rõ được, nhưng hắn với Vương Bạt thì có quan hệ gì?”
Lão giả lại lắc đầu nói: “Quan hệ rất lớn! Khi Đông Tề Vũ giúp chúng ta thu thập linh kê, đã từng đề cập không chỉ một lần, rằng có một đệ tử ngoại môn của tông môn bị Thiên Môn Giáo bắt giữ, sau đó nuôi rất nhiều linh kê...... Hắn đã thu được một lượng lớn linh kê từ trong tay người này, rồi chúng ta dùng số linh kê đó rút máu, bồi dưỡng ra linh kê Tam giai.”
Trong nháy mắt, cả người Kỷ Lan chấn động: “Ngươi, ngươi nói là……”
“Không sai, đệ tử ngoại môn đó cũng họ Vương, tên là Bạt!”
Lão giả nhìn chằm chằm Kỷ Lan, gằn từng chữ một.
“Cái này, chuyện này sao có thể? Chuyện này sao có thể chứ?!”
Kỷ Lan không kìm được lẩm bẩm. Tu sĩ họ Cao cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lập tức lộ vẻ nghi ngờ nói: “Sư huynh, ngươi suy diễn gượng ép quá rồi đấy? Chỉ dựa vào một cái tên đã muốn liên hệ người ta với chúng ta sao?”
Lão giả chắc nịch nói: “Chỉ dựa vào một cái tên thì đương nhiên không thể khẳng định, nhưng hắn còn biết cả chuyện của Tần trưởng lão và Diệp Linh Ngư, ngươi nói xem, nếu không phải là người trong tông ta, thì làm sao có thể biết được?”
Tu sĩ họ Cao bị hỏi như vậy, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Nhưng lập tức nhíu mày: “Nhưng mà... Mới bao lâu? Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, chúng ta không có ấn tượng gì, trước kia tu vi chắc cũng không hàng đầu, trong mấy chục năm mà đã thành Kim Đan sao? Mà ngay cả Vạn Chú Môn cũng đối đãi khách khí như vậy…… Sư huynh, ta vẫn thấy rất không có khả năng, tông chủ, ngươi thấy sao?”
Giờ phút này, tâm thần Kỷ Lan chấn động, nghe tu sĩ họ Cao nói vậy, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại. Trầm giọng nói: “Huệ sư đệ, khi không có bằng chứng xác thực, tuyệt đối không nên phỏng đoán lung tung, càng không được nói năng hồ đồ!”
Sắc mặt lão giả họ Huệ ngưng lại, gật đầu nhẹ: “Dạ, tông chủ yên tâm, ta biết chừng mực.”
Còn Kỷ Lan cũng cấp tốc phân tích sự việc, dặn dò: “Mặc kệ hắn có phải là Vương Bạt kia không, hiện giờ hắn mới là người có tiếng nói, nếu hắn đã giữ chúng ta lại thì cứ thuận theo hắn, những chuyện khác không cần nhiều lời, nếu hắn thực sự là Vương Bạt đó, ban đầu là do chúng ta bỏ rơi hắn, cũng là chúng ta có lỗi với hắn......”
Tu sĩ họ Cao lại nhịn không được nói: “Tông chủ, sư huynh, nếu hắn thực sự là đệ tử tông môn chúng ta, việc cố ý giữ chúng ta lại ở đây, có lẽ chính là để giúp chúng ta vượt qua được cơn nguy khốn lần này cũng nên!”
“Có lẽ vậy.” Kỷ Lan thở dài một hơi, nhìn về phía cây gừa lớn ở phía xa.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận