Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 283: Tài nguyên

Tại Vạn Pháp Phong, trong phòng, Diêu Vô Địch đang kiểm kê từng loại linh tài, linh vật lấy ra từ pháp khí chứa đồ, bỗng nhiên trong lòng khẽ động. “Ơ… Sao lại có cảm giác như có người đang bàn tán về mình nhỉ.”“Chắc chắn là mấy tiểu tử Linh Uy Tử kia rồi.” Vừa nghĩ đến đám Linh Uy Tử, Diêu Vô Địch vừa mới bình ổn được tâm tình lại không nén được cơn giận dâng lên. “Mấy tên hỗn tiểu tử này đúng là chẳng tiến bộ gì, đến cả da của lão tử cũng không phá được, khiến lão tử phải tự bạo mấy cái “Vạn Pháp Linh Văn”...” Không còn cách nào, tân nhiệm Thiếu Âm Sơn sơn chủ Khuất Thần Thông con mắt rất độc, không thật sự bị thương thì không qua mặt được. “Thu hoạch...ừm, tạm được.” Diêu Vô Địch liếc qua thân phận bài của mình. Một đạo hư ảnh hơi sáng lên. Phía trên hiện lên con số "bốn vạn hai ngàn bảy trăm chín mươi hai". "40.000 điểm công huân, thêm cả bốn bản công pháp mà đồ nhi ngoan của ta không dùng đến trong mấy năm tới nữa thì tính ra khoảng 60.000 công huân, xem như là gần bằng 30 năm lương của lão tử khi trấn thủ Trần Quốc." "Bất quá sau này, e rằng có chút phiền phức đây.” Nhớ lại tác phong làm việc của vị kia ở Thái Hòa Cung, Diêu Vô Địch không khỏi có chút bóng ma trong lòng. Bản thân mình lợi dụng sơ hở trong quy tắc tông môn, một hơi kiếm được mấy vạn công huân, tuy rằng không quá lớn, nhưng thật sự là tát vào mặt vị kia ở Thái Hòa Cung. E rằng sau này còn gặp nhiều trắc trở. Nhưng chợt, hắn liền ném hết những lo lắng này ra sau đầu: "Sợ cái gì!" "Giờ phải kiếm đủ tài nguyên tu luyện Ngũ Hành công pháp cho đồ nhi ngoan đã!" 40.000 điểm công huân không phải là ít, nhưng đối với tu hành của Vạn Pháp nhất mạch thì cũng không nhiều nhặn gì. "Tài nguyên Ngũ Hành thì còn dễ, 10.000 điểm công huân cũng gom được bảy tám phần, đủ để cho hắn luyện Ngũ Hành công pháp đến Trúc Cơ viên mãn... nhưng ngoài Ngũ Hành ra thì có chút phiền phức rồi...” “Mấy thứ này chắc có thể kiếm thêm được khoảng 10.000 công huân, nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm!” Diêu Vô Địch cau mày đảo mắt qua đống linh tài, pháp khí lộn xộn trước mặt. Đây đều là những đồ vật vụn vặt mà hắn lấy ra từ trong góc pháp khí chứa đồ năm xưa, trừ những thứ hắn cần dùng đến thì tất cả đều ở đây. Cho dù thêm cả chỗ này thì cũng chỉ đủ để đồ đệ tu thêm một loại công pháp ngoài Ngũ Hành. Dù sao thì giữa thiên địa linh vật, Ngũ Hành là dễ thấy nhất, mà con đường tu hành ngoài Ngũ Hành lại cần những tài nguyên quý giá hơn rất nhiều. "Còn cả bảo vật Diên Thọ... đây cũng là một vấn đề lớn!" Diêu Vô Địch càng nghĩ càng thấy đau đầu. Ngũ Hành công pháp, mỗi một môn cũng đủ cho một tu sĩ tu luyện cả đời. Vương Bạt lại đồng tu năm môn, mà hắn còn định lúc Vương Bạt Trúc Cơ, sẽ cho thêm Vương Bạt một môn khác nữa. Mặc dù đồng tu Ngũ Hành có thể tiết kiệm được một phần thời gian, nhưng tính ra, nội dung tu luyện của Vương Bạt cũng phải gấp năm lần người khác. Dù Vương Bạt là Thiên Đạo Trúc Cơ, đan điền thứ hai lại dùng linh tài tứ giai để ngưng luyện thành linh căn tư chất cao, nhưng một người đồng tu năm sáu môn công pháp, đối với tuổi thọ cũng là một thử thách rất lớn. Cho dù là ở trong tông môn linh khí dồi dào, thọ nguyên của tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ vỏn vẹn chưa tới 200 năm mà thôi. Theo lời Vương Bạt thì hắn khoảng bảy mươi tuổi rồi. Nói cách khác, Vương Bạt phải trong vòng 120 năm còn lại để nhập môn và luyện thành Ngũ Hành công pháp và một môn đặc thù khác, đồng thời phải nhờ đó xông vào Kim Đan. Độ khó này thật sự quá cao. Đây cũng là cửa ải khó nhất giai đoạn đầu của Vạn Pháp chi đạo. Không biết bao nhiêu tiền bối của Vạn Pháp Phong đã mắc kẹt ở cửa này rồi biến thành xương khô. Để giải quyết tình trạng này, các vị phong chủ Vạn Pháp Phong đời trước đều dùng một biện pháp đơn giản. Đó là tốn kém chi phí lớn để tìm kiếm bảo vật Diên Thọ, cố gắng giúp người tu hành bước vào Kim Đan. Mà một khi đã vào Kim Đan thì bản thân Vạn Pháp Nhất Ý Công cũng có thể mang lại tác dụng Diên Thọ nhất định, kết hợp thêm bảo vật Diên Thọ, nếu thiên phú tốt, tài nguyên đầy đủ thì khả năng bước vào Nguyên Anh lại cao hơn một chút. Đương nhiên, ngay cả ở Vạn Tượng Tông, bảo vật Diên Thọ cũng vô cùng trân quý và có giá trị lớn, cho nên điều này cũng quyết định truyền nhân Vạn Pháp Phong sẽ không nhiều, mỗi một thời đại cũng chỉ có hai, ba người. Đến đời Diêu Vô Địch thì lại chỉ có một mình hắn mà thôi. Đương nhiên, độ khó của Vạn Pháp chi đạo không chỉ có vậy. Ngoài tài nguyên, thiên phú, tuổi thọ ra, vấn đề lớn nhất là khi người tu hành thấy tu sĩ bên cạnh lần lượt bước vào Kim Đan mà mình lại sắp hết thọ nguyên lại vẫn chưa đột phá thì sẽ bị sụp đổ và nghi ngờ bản thân. Trước mặt cái chết và sự vô định, dù là đạo tâm kiên cố cũng khó lòng giữ vững ý chí khi làm một việc không biết có kết quả. Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Diêu Vô Địch coi trọng Vương Bạt. Với thân phận tạp dịch, trải qua hai đại tông môn rung chuyển và tra tấn, mà Vương Bạt vẫn quật khởi, ít nhất là về sự nhẫn nại và đạo tâm thì hắn hơn hẳn người thường. Những trải nghiệm này có lẽ đã từng là ác mộng của Vương Bạt, nhưng bây giờ, nó lại là một thứ tài sản quý giá mà có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được. “Vẫn phải nghĩ cách thôi...” Diêu Vô Địch sầu não. Từ phòng Thôi Đại Khí bước ra, Vương Bạt cẩn thận cất kỹ mấy quyển thư tịch về linh thực mà mình mượn được, rồi vô ý thức nhìn qua một gian phòng đang mở cửa. Kết quả vô tình thấy bóng dáng của Hà Tửu Quỷ. Hắn do dự một chút, rồi vẫn đứng ở cửa, chủ động cung kính chào hỏi Hà Tửu Quỷ. “Hừ.” Hà Tửu Quỷ thần sắc lạnh nhạt hừ một tiếng, vừa sờ hồ lô vừa uống một ngụm rượu. Vương Bạt thực sự không dám tiếp xúc quá nhiều với lão đầu Hà không tỉnh táo này. "Hà bộ trưởng cứ bận, vãn bối xin đi trước." Nói xong, hắn liền nhanh chóng xuống lầu. Đợi hắn đi rồi. Trong phòng, Hà Tửu Quỷ buông cái hồ lô rượu rỗng, vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút, một lúc sau, mới lẩm bẩm: “Cũng không giống cái tên sư phụ hỗn trướng của hắn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận