Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 639: Thập thiên (3)

Huyền Mân ngược lại không có mong đợi như Diêu, nàng khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đè Diêu lại khi hắn định đứng dậy, quay đầu nhìn về phía thị vệ kia: “Hắn hiện tại ở đâu?” Thị vệ trẻ tuổi kia lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cái này...... Hắn cầm Đế Cung rồi đi mất.” “Đi?” Diêu cùng Huyền Mân đều có chút kinh ngạc. “Hắn đi đâu?” Huyền Mân không nhịn được hỏi. “Không biết, người của chúng ta không đuổi kịp, chỉ thấy hắn chạy về phía phương Nam.” “Phương Nam? Hắn đi phương Nam làm gì?” Huyền Mân không khỏi nhíu mày. Diêu chợt mắt sáng lên: “Ta biết hắn muốn làm gì!” “Cái gì?” Huyền Mân hơi nghi hoặc. “Ngươi… ngươi mau dẫn ta đi xem một chút!” Diêu không kịp giải thích gì, kéo tay Huyền Mân liên tục thúc giục. Hắn đã không còn sức rời đi, trước mắt chỉ có dựa vào Huyền Mân mới có thể di chuyển. Huyền Mân lộ vẻ chần chờ: “Nhưng mà thân thể của ngươi......” “Nếu không thể tận mắt chứng kiến, lòng ta sẽ tiếc nuối!” Diêu nhìn chằm chằm Huyền Mân, trầm giọng nói. Nghe được câu này, Huyền Mân rốt cục bất đắc dĩ gật đầu. Nhẹ nhàng nắm lấy Diêu, một đạo hùng hậu vô song huyết khí màu xanh lam bao phủ lấy hắn, tiếp theo một cái chớp mắt, hai người đã biến mất trong nhà gỗ. Xung quanh gió mạnh phần phật, so với trước kia lại càng đặc biệt khô nóng. Nhất là Diêu vốn đã suy nhược, càng có cảm giác như hô hấp cũng nóng lên. Huyền Mân phát hiện Diêu khó chịu, huyết khí màu xanh lam cấp tốc bao phủ hắn. Diêu lúc này mới dễ chịu hơn chút, ngẩng đầu nhìn về phía phương Nam. Quả nhiên, trên bầu trời phương Nam, mười quả cầu lửa to lớn đang cháy hừng hực, phóng thích ánh lửa cực nóng vô song. Chúng khi thì xoay tròn, khi thì tung bay lên xuống. Khác biệt không có quy luật. Trong mơ hồ, vẫn có thể nghe thấy tiếng chim kêu ồn ào làm lòng người bực bội. Dù cách lớp huyết khí màu xanh lam, vẫn có cảm giác khô nóng. Mặt Diêu càng thêm tái nhợt. Cúi đầu nhìn xuống, đã thấy phía dưới đại địa đều đã là một mảnh khô vàng tiêu điều, nơi vốn bị băng tuyết bao phủ, nhiệt khí bốc lên, như vừa mở lồng hấp ra vậy. “Cứ thế này, sang năm đầu xuân, không biết có bao nhiêu dân chúng phải chết đói!” Diêu lo lắng. Huyền Mân cũng trầm mặc không nói. Nàng nhìn thấy còn nhiều hơn Diêu, cũng càng rõ cái họa lớn mà mười mặt trời này gây ra. Chỉ là lúc này Diêu đã bệnh nặng, nàng thực sự không nỡ để hắn phải bận tâm nữa. Huyền Mân tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã vượt qua không biết bao xa. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng vị dũng sĩ đã tháo gỡ thần cung kia. “Người kia thật sự đi phương Nam sao?” Huyền Mân không khỏi hoài nghi. Nhưng Diêu kiên trì, nàng vẫn phải tiếp tục bay về phía phương Nam. Khi khoảng cách của họ tới mười mặt trời ngày càng gần, cảm giác nóng rực cũng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, họ thấy một dãy núi lớn sừng sững giữa đất bằng, vươn thẳng lên mây xanh. “Đến núi Tam Tông rồi!” Huyền Mân đột nhiên lên tiếng nói. Quả là một nơi phúc sơn! Chỉ là giờ phút này trên đỉnh núi Tam Tông, không còn mưa bụi, cỏ cây cũng đều khô héo mà chết. Mà Diêu và Huyền Mân đều không khỏi đưa mắt nhìn về đỉnh núi cao nhất trong các ngọn núi. Trên đỉnh núi cao nhất, một người đàn ông mặc quần áo đơn giản, chừng ba mươi mấy tuổi, tay đang cầm đại cung màu đỏ thẫm, ngửa đầu nhìn mười mặt trời trên trời. Người này mũi sư miệng rộng, khuôn mặt kiên nghị, tóc dài tùy ý xõa trên vai, dù quần áo giản dị, nhưng khí chất lại vượt trội thoát tục, trông rất bất phàm, khiến người ta rung động. Nhìn người nọ, Diêu không khỏi chấn động. “Sao vậy?” Huyền Mân nhận thấy phản ứng trong lồng ngực Diêu, vội vàng lên tiếng hỏi. Trong mắt Diêu lóe lên một tia mờ mịt, nhìn người đang ngửa đầu quan sát mười mặt trời trên đỉnh núi kia, trong mắt có chút chần chờ: “......Ta hẳn là biết hắn, hơn nữa dường như rất quen thuộc... Nhưng ta lại không nhớ rõ hắn tên gì......” “Ngươi biết hắn?” Huyền Mân có chút bất ngờ. Nhưng nàng không kịp hỏi nhiều, liền lại bị bóng dáng ở phía xa hấp dẫn, lộ ra vẻ giật mình: “Hắn muốn làm gì?!” Hóa ra người đàn ông kia đang rút một mũi tên đỏ thẫm ra sau lưng, rồi nhanh chóng giương cung cài tên, dây cung căng tròn như vầng trăng, nhắm thẳng vào mười mặt trời trên trời. Sau đó —— “Đăng!” Một tiếng giòn tan như phá ngọc vỡ vàng! Sau một khắc, một đạo lưu quang màu đỏ thẫm xẹt qua giữa trời, vút —— Trên bầu trời, một quả cầu lửa bỗng nhiên cứng đờ, sau đó ngọn lửa trên đó kịch liệt rung động. Ngay sau đó, một đôi cánh chim màu đỏ lửa mở ra từ trong quả cầu lửa, mang theo tiếng gào thét thê lương, rơi thẳng xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Diêu và Huyền Mân! Dòng lửa cuồn cuộn lan khắp mặt đất...... Mà lúc này, mọi người ở tứ đại bộ châu đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này! “Mặt trời...... Mặt trời bị bắn xuống rồi!?” Trước núi Tam Tông, Diêu không kìm được đẩy Huyền Mân ra, đứng thẳng người, kích động nhìn cảnh này, lớn tiếng kích động: “Hay! Hay!” Huyền Mân cũng kinh hãi nhìn về phía bóng dáng trên đỉnh núi kia. Lúc này, người đã bắn rơi một mặt trời cũng không dừng lại, gần như cùng lúc bắn mũi tên thứ nhất, một mũi tên khác cũng đã đặt lên trên cây cung lớn màu đỏ thẫm! Chỉ nghe thấy tám âm thanh “Đăng” liên tiếp! Vút vút vút! Từng đạo lưu quang đỏ thẫm như sao băng xé trời. Mà những mặt trời còn lại trên trời gần như đều rơi xuống theo tiếng. Tám quả liên tiếp! Người đàn ông kia còn muốn bắn nữa, vừa sờ vào túi tên sau lưng, lại thấy trống rỗng. Hắn lập tức hiểu ra, Đế Cung này chỉ có chín mũi tên. Còn mặt trời cuối cùng trên trời, giờ khắc này cũng rốt cục kịp phản ứng. Trong nháy mắt đã sợ đến mất hồn, hoảng loạn hiện nguyên hình, hóa ra là một con Tam Túc Kim Ô. Nó vỗ cánh, như chạy trốn bay về phía xa. Người đàn ông đứng trên đỉnh núi, nhìn Kim Ô đào tẩu, ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát buông cung đỏ thẫm xuống, bay lên không, muốn đuổi kịp. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đã bắn hạ chín mặt trời rồi, nếu bắn nốt cái cuối cùng nữa thì thiên hạ này không còn ánh sáng, chẳng phải sẽ chỉ còn bóng tối sao?” Sắc mặt người đàn ông khựng lại, theo bản năng quay người lại, thấy một người trung niên ăn mặc quái dị, mắt sáng như sao, đang mỉm cười với hắn. “Ngươi là......” Người đàn ông nghi hoặc nhíu mày. “Ha ha, tại hạ Tống Đông Dương.” Người trung niên cười khẽ một tiếng, chắp tay thi lễ với người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận