Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 751: Cung phụng (4)

Chương 751: Cung phụng (4) Tuy nhiên Vương Bạt rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, hướng quản gia hỏi thăm về chuyện hắn quan tâm: "Ta nghe nói bên trong Chương Thi Chi Khư, có không ít tán tu tụ tập giao dịch, không biết là ở chỗ nào?"
Quản gia Ân Phú ngẩn người, cũng biết điều không hỏi Vương Bạt, mà trầm ngâm một chút rồi nhanh chóng nói: "Nơi tán tu giao dịch trong Chương Thi Chi Khư thì lại có không ít, nơi gần chúng ta nhất là ở 'Lưỡi Búa', nơi đó tụ tập rất nhiều tán tu, nhưng chỗ đó thường cách một khoảng thời gian mới có một hội giao dịch lớn. Nếu Thái Nhất tiên sinh không biết đường đi, ta sẽ cho người đi cùng tiên sinh."
"Nhưng nếu tiên sinh không vội thì ta có thể dẫn tiên sinh đến nơi ở trước đã."
Vương Bạt nghe vậy liền gật đầu: "Vậy cũng tốt."
Ân Phú lập tức dẫn Vương Bạt đến một địa điểm trong đạo tràng. Tiên sơn thần hồ, chim muông vui vẻ. Từng động phủ được bố trí trên tiên sơn, mỗi một động phủ đều cách nhau rất xa, đúng là một nơi tốt. Vương Bạt tùy ý chọn một động phủ không người, rồi đi vào. Ân Phú cũng nhanh chóng sắp xếp rất nhiều nữ quan đến hầu hạ xung quanh, nhưng Vương Bạt đã khéo léo từ chối. Thấy Vương Bạt là một tu sĩ thanh tu, Ân Phú cũng không tiếp tục quấy rầy. Đóng cửa động phủ, sau đó bấm quyết bố trí trận pháp, che chắn xung quanh. Vương Bạt lúc này mới ngồi xếp bằng xuống, nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh, tuy có hơi lạ lẫm nhưng trong lòng vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
"Cuối cùng cũng thuận lợi thoát thân... Thời gian dài như vậy, tên Trí Pháp La Hán kia vẫn chưa đến đây, xem ra cũng kiêng kị Chương Thi Chi Khư, vậy thì coi như ta đến đúng chỗ rồi."
Hắn đến Chương Thi Chi Khư này cũng có ý định mượn oai hùm. Trí Pháp La Hán cũng quả nhiên không đuổi theo nữa. Tuy chưa chắc đã phải vì lý do này, nhưng ở nơi đây, ngược lại cảm thấy an toàn hơn nhiều. Thậm chí cho dù Vô Thượng Chân Phật Bồ tát đích thân đến đây, hắn cũng cảm thấy đối phương chưa chắc chiếm được tiện nghi gì ở nơi tụ tập tán tu như Chương Thi Chi Khư này.
"Nhưng dựa núi núi lở, dựa trời trời sập, nếu muốn tìm người giúp đ·á·n·h vỡ Tiên Nhân Quan, với cảnh giới hiện tại, vẫn còn rất nhiều bất tiện."
Trong lòng hắn khẽ thở dài. Không cần phải nói, hắn ở trong Hợp Thể đã coi như là tầm mắt bao quát non sông, nhưng dù vậy, khi đến Ân Khư Đạo Tràng này, lại chưa từng được tu sĩ Độ Kiếp Cảnh tiếp kiến. Rõ ràng với các Độ Kiếp tu sĩ, họ sẽ không thực sự coi những người như hắn vào mắt, trừ khi hắn đạt đến cùng một đẳng cấp với họ. Hiện tại, hắn còn chưa đủ tư cách trở thành đ·ị·c·h nhân của Vô Thượng Chân Phật, tự nhiên cũng không đủ tư cách trở thành bạn bè của tu sĩ Độ Kiếp Cảnh.
"Sau đó, điều quan trọng nhất là loại bỏ hoàn toàn quy tắc còn sót lại trên người, nghĩ cách đột phá rồi tính tiếp..."
Trong lòng hắn đang suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động phủ trận pháp bị kích hoạt và tiếng gõ cửa. Sau đó là một giọng nói có chút khách khí: "Vị đạo hữu này, tại hạ Điêu Thiếu Bình..."
Vương Bạt nhíu mày, thần niệm lập tức phóng ra. Liền thấy ngoài động phủ có một thanh niên tu sĩ với vẻ mặt hiếu kỳ, đang nhìn vào trong động phủ. Người này dáng vẻ cũng bình thường, chỉ là một mắt to một mắt nhỏ, khiến hắn có chút quái dị. Vương Bạt trong lòng hơi nghi ngờ, không biết người này đến đây là có mục đích gì. Sau một hồi trầm ngâm, hắn vẫn thu hồi trận pháp, lập tức mở cửa động phủ, đi ra ngoài. Thanh niên kia thấy Vương Bạt liền đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ rồi chắp tay nói: "Đạo hữu là người mới đến cung phụng phải không? Tại hạ Điêu Thiếu Bình, trước đây chưa từng gặp đạo hữu."
Vương Bạt trong lòng vẫn còn nghi ngờ ý đồ của đối phương, nghe vậy liền khẽ gật đầu: "Đúng vậy, không biết đạo hữu đến đây là..."
"A, ta ở gần đạo hữu, vừa thấy Ân Đại tiên sinh tự mình đưa đạo hữu đến, nghĩ chúng ta sau này là hàng xóm, nên cố ý đến bái kiến đạo hữu, nếu có làm phiền đạo hữu, xin đừng trách." Thanh niên tu sĩ miệng nói rất khách khí, nhưng Vương Bạt lại nhận thấy trong ánh mắt đối phương có thêm vài phần cảnh giác. Nhất thời càng thêm khó hiểu. Hắn cũng không muốn dây dưa thêm, nên gượng cười: "Đa tạ đạo hữu quan tâm, vừa rồi ta đang tu hành."
Thanh niên tu sĩ nghe vậy như không hiểu ý tứ trong lời nói, mặt lộ nụ cười nói: "Đúng rồi, chỗ công huân của Ân Thị gần đây có một nhiệm vụ mới, muốn ra ngoài tìm hiểu thông tin, công huân cũng không ít, đạo hữu có hứng thú cùng tham gia không?"
Vương Bạt không nhịn được mà nhíu mày. Nếu là trước đây, hắn còn có hứng thú nói chuyện vô nghĩa với đối phương, nhưng bây giờ thì hắn không có tâm trạng. Hắn liền nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đa tạ đạo hữu có ý tốt, nhưng gần đây tại hạ bận tu hành, không có thời gian." Nói rồi đưa tay thi lễ một chút, liền lui vào trong động phủ. Đóng cửa khóa trận. Điêu Thiếu Bình bị chắn ở bên ngoài, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Nhưng hắn vẫn cố duy trì nụ cười, miệng tự nhủ: "Đạo hữu nếu bận thì thôi vậy."
Nói rồi, xoay người bay về phía một động phủ khá xa. Đến khi bay vào động phủ của mình, thời khắc trận pháp đóng lại thì vẻ mặt hắn không còn che giấu được nữa mà lập tức sầm xuống. "Thần khí cái gì!"
"Khách khanh của Ân Thị ta đều gặp hết rồi, lại chưa từng thấy người này."
"Không biết từ chỗ nào leo lên quan hệ, mới đến đã là tứ đẳng khách khanh rồi!"
"Ta cố ý lấy lòng, kết quả người này lại còn kiêu ngạo như vậy... Hừ!"
"Dựa vào quan hệ, thì có gì ghê gớm!"
"Chờ ta tích lũy đủ công huân, đến tam đẳng, ta sẽ có cơ hội đổi một lần được Độ Kiếp tu sĩ tự mình chỉ điểm, đến lúc đó bước vào Hợp Thể trung kỳ, xem hắn còn dám hành động như vậy trước mặt ta không!"
Trong lòng nghĩ vậy, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nghe được bên ngoài một giọng nói có vẻ lãnh đạm vang lên: "Điêu Đạo Hữu... Người kia, không phải là người ngươi có thể trêu chọc, kìm chế lại đi."
"Cũng đừng để ta biết, ngươi đi quấy rầy hắn, nếu không... kết quả ngươi hẳn là biết đấy."
Nghe được giọng nói này, Điêu Thiếu Bình lập tức giật mình! Ân Phú, Ân Đại tiên sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận