Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 389: Tồn tại thần bí (1)

Chương 389: Tồn tại thần bí (1) Cái này, cái này không nên a! Vương Bạt ánh mắt vượt qua từng gốc cây già dày đặc, cành cây, lá cây, không dám tin vào khe hở nhìn đạo thân ảnh kia. Mất tích mấy chục năm không thấy tung tích, người đến đây tìm kiếm cũng trước sau tìm không ra, giờ phút này lại quỷ dị xuất hiện tại Mộc Sâm đảo bên trong. “Khanh khách” âm thanh đang từ trong miệng của hắn uyển chuyển chảy ra, ngữ khí trầm bổng du dương, một bộ không dính chút bụi trường sam, trước mặt một tấm đài án có chút thô ráp, trên đài đặt một khối kinh đường mộc. Hơn ba mươi năm trôi qua, lại giống như ngày xưa hắn tại trà lâu Huyền Võ phường thị kể chuyện. Nhưng mà cảnh tượng này, tại nơi rừng rậm tĩnh mịch tối tăm, lại khiến người không hiểu có cảm giác lạnh sống lưng.
“Bách Hiểu Vân vậy mà lại ở chỗ này...... Nói như vậy, trước đó những tu sĩ mất tích kia, chính là bị tồn tại thần bí trong Mộc Sâm đảo bắt tới?” “Thế nhưng mà tồn tại thần bí này, bắt bọn họ tới mục đích là gì?” Trong lòng Vương Bạt nghi hoặc, không lập tức tiến lên. Hắn cẩn thận lắng nghe âm thanh “khanh khách” kéo dài không ngừng trong miệng Bách Hiểu Vân. Thanh âm này rõ ràng không có một chữ nào hắn có thể nghe hiểu, nhưng cứ thế mà trong đầu, lại cuồn cuộn lên từng đạo hình ảnh kiều diễm mơ hồ. Trong huyết khí nhục thân, càng dần dần không khống chế được phun trào lên. Nhưng mà âm thanh này tựa hồ lại kích động cái gì. Trong thân thể Vương Bạt, từng đạo hồ quang điện bỗng nhiên nhảy ra.
“Lốp bốp!” Thần trí Vương Bạt chợt rõ ràng, hình ảnh kiều diễm vừa rồi bị loại trừ khỏi não hải. Huyết khí cuồn cuộn trong thân thể cũng lập tức yên tĩnh trở lại. Chỉ là âm thanh này trong hoàn cảnh có chút tĩnh mịch lại lộ ra càng chói tai. Trong lòng Vương Bạt nghiêm nghị. Thần thức tuy không cách nào khuếch tán ra quá xa, nhưng cũng ngay lập tức chống ra đến cực hạn. Vạn pháp mẫu khí trên người vận sức chờ phát động. Chỉ là khiến hắn giật mình là, âm thanh “khanh khách” của Bách Hiểu Vân vẫn như cũ lanh lảnh quanh quẩn trong rừng rậm tịch mịch. Phảng phất hoàn toàn không cảm giác được động tĩnh hắn phát ra.
Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ. Vương Bạt không khỏi lần nữa nhìn về hướng Bách Hiểu Vân. Chỉ thấy đối phương vẫn đứng sau bàn, một thân trường sam, hai mắt sáng ngời có thần, tựa hồ đang trao đổi, tác động qua lại lẫn nhau với người nghe trước mặt. Thế nhưng Vương Bạt liếc nhìn, lại nào có người nghe nào. Chỉ một mảnh trống rỗng, ủ đầy lá cây ẩm ướt hư thối, cùng vài cây cây sẹo lớn lên giống mặt người thưa thớt ở xa hơn, lẳng lặng lắng nghe tiếng động quái dị Bách Hiểu Vân phát ra. Điều này khiến Vương Bạt không khỏi nhíu mày. Giờ khắc này, hắn sao còn không ý thức được, Bách Hiểu Vân hiển nhiên cũng giống như Dương công Nghi trước kia, đã bị tồn tại thần bí mê hoặc tâm thần.
“Mê hoặc chi pháp thật là lợi hại.” Trong lòng có chút nghiêm nghị. Năng lực mê hoặc này hắn không hề lạ lẫm, gần như trong tích tắc đã nhớ tới âm thần chi lực của chính mình. Nhưng trên người Dương công Nghi, hắn lại không cảm giác được hơi thở âm thần chi lực. Hắn lập tức nhớ tới, trước đó lúc mình bị mê hoặc trên Mộc Sâm đảo, mơ hồ nhìn thấy cặp mắt dọc thần bí kia. Loại năng lực mê hoặc đó, tựa hồ không giống với âm thần chi lực.
“Vậy rốt cuộc là cái gì? Có thể khiến hai vị sư thúc đồng thời mất khống chế, còn bắt Bách Hiểu Vân tới nơi này......” Trong lòng Vương Bạt suy tư cấp tốc. Đồng thời không chần chừ, cẩn thận di chuyển ánh mắt, nhìn xung quanh. Rất nhanh ánh mắt hắn ngưng tụ: “Liễu Lan?!” Thần thức không thể trải rộng ra quá xa, đến mức hắn phải thay đổi góc nhìn mới xem như miễn cưỡng thấy được đối phương. Lúc này Liễu Lan vẫn mặc pháp bào chế thức của đệ tử Vạn Tượng tông, khoanh chân ngồi tại nơi cách Bách Hiểu Vân không xa. Hai mắt khép hờ. Dường như đang trong tu hành. Trong một hơi thở, có hai đầu khí long màu trắng từ lỗ mũi của nàng bay ra, sau đó vọt tới bên trong một hạt châu nhỏ trên đỉnh đầu. Mà khi khí long màu trắng bay ra. Gương mặt vốn có thể xem như đầy đặn đỏ thắm của nàng cũng thấy rõ lõm vào, chỉ còn da bọc xương...... Rất nhanh, trong lỗ mũi Liễu Lan liền không còn khí long màu trắng bay ra, nàng hơi mở hai mắt, rồi lấy ra một linh vật không biết tên từ pháp khí chứa đồ, một chút bắt đầu luyện hóa. Khi linh vật được luyện hóa, khuôn mặt khô quắt cũng dần chuyển biến tốt hơn một chút. Bất quá nàng cũng không dừng lại, mà là lại lấy ra một dạng linh vật khác, lại bắt đầu luyện hóa, sau đó lại có khí long màu trắng từ lỗ mũi của nàng bay ra...... Rõ ràng toàn bộ quá trình vô cùng máy móc và lặp lại, nhưng thứ khiến Vương Bạt không khỏi rùng mình chính là, trên khuôn mặt Liễu Lan lại tràn đầy vui sướng.
“Lại một người nữa...... Người mất tích quả nhiên đều bị bắt tới nơi này!” “Chỉ là khí long màu trắng kia là cái gì?” Vẻ mặt Vương Bạt ngưng trọng, trong lòng nghi hoặc. Một bên cẩn thận đè ép cành lá, lại lần nữa di chuyển tầm mắt. Chỉ là lần này, hắn không thấy được người nào khác, chỉ nhìn thấy mảnh đất trống này xung quanh, trong rừng rậm tạo thành một lỗ hổng lớn không cây cối, thông hướng nơi xa hơn.
Vương Bạt có chút chần chờ. Lập tức ánh mắt đảo qua chung quanh, tiện tay sờ soạng một viên đá ẩm ướt, vận lực ném ra, trực tiếp bắn viên đá tới trước mặt Liễu Lan. Nhưng đối với viên đá này xuất hiện, Liễu Lan phảng phất như không nghe thấy. Vẫn như cũ khoanh chân trên mặt đất, nghiêm túc tu hành.
Vương Bạt từ từ giãn lông mày ra. Suy nghĩ một chút, hắn nhẹ nhàng mở túi linh thú trong tay, một đôi mắt có chút linh động, giống như một con rắn ngắn nhị giai thông linh quỷ thu, bơi ra từ trong túi linh thú. Chỉ vừa ra ngoài, nó liền bất an đi đi lại lại trong đám lá, dường như nhận ra được một loại nguy hiểm nào đó.
Vương Bạt nhẹ nhàng giơ ngón tay về phía thông linh quỷ thu. Dưới sự điều khiển cưỡng ép của Vương Bạt, thông linh quỷ thu lập tức bơi lên, cắn vào ngón tay Vương Bạt. Một tay khác của Vương Bạt nhanh chóng vạch ra từng đường vân màu xanh nhạt yêu dị trong không trung. Đường vân kia lập tức rơi lên trán thông linh quỷ thu.
Vương Bạt hoa mắt. Ánh mắt đột nhiên chia làm hai. Một nửa nhìn thông linh quỷ thu, nửa còn lại, vậy mà thấy được khuôn mặt chính mình, đang từ trên cao nhìn xuống nhìn xem......
Vương Bạt thỏa mãn gật gật đầu. Đây là hắn lấy được từ Vạn Chú Môn “Túc Mục thuật”. Sau khi thi triển lên sinh linh, có thể có thêm thị giác tương ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận