Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 484: Bố trí (2)

Chương 484: Bố trí (2)
Thần thức dò vào, Dương Khuyết rất nhanh liền nhíu mày: "Ngũ tông tổn thất vẫn còn lớn."
"Cái tên trước đây am hiểu sử dụng huyễn cảnh tu sĩ, là Phó Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông ở Phong Lâm Châu?"
"Xem ra tu sĩ Phong Lâm Châu đã cùng lũ Tà Thần ngoại đạo thông đồng, cũng tốt, đợi ta công thành xong, trước tiên càn quét đám Tà Thần ngoại đạo, sau đó sẽ quét sạch một lượt Phong Lâm Châu."
Đang suy nghĩ, các tu sĩ trong đế đô phía dưới cũng đã nhận ra khí tức của hắn, nhao nhao bay lên. Người dẫn đầu là một vị lão giả tóc bạc Nguyên Anh viên mãn, trước mặt Dương Khuyết vô cùng cung kính, hành lễ nói: "Cửu Biên công."
Cửu Biên công là phong hiệu của Dương Khuyết, cũng gần như là tước vị cao nhất mà người khác họ có thể nhận được trong Đại Càn hoàng triều. Dương Khuyết khẽ gật đầu: "Sao rồi? Lúc ta không ở đây, mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Lão giả tóc bạc cười nhẹ nói: "Cửu Biên công dù không ở đế đô, mấy ai dám động đến râu hùm?"
Dương Khuyết nghe vậy do dự một chút, hỏi tiếp: "Có tu sĩ hải ngoại nào đến đây không?"
"Tu sĩ hải ngoại?"
Lão giả tóc bạc ngập ngừng, lắc đầu: "Không có, những người chúng ta phái đi đều không thấy."
Dương Khuyết nhíu mày, nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: "Bát vương gia đâu?"
Lão giả tóc bạc lộ vẻ khó xử: "Hắn vẫn trốn trong cung điện, cung điện có phòng hộ nên chúng ta không đánh vào được."
Dương Khuyết khẽ hừ một tiếng: "Ngu xuẩn hết chỗ nói, vốn còn muốn cho hắn chút thể diện...... Không cần để ý đến hắn, hắn không được tiếp tế, chỉ dựa vào mấy thứ trong pháp khí trữ vật kia, sớm muộn cũng nhịn không nổi. Bây giờ ngươi đi làm hai việc."
Lão giả tóc bạc vội vàng nói: "Cửu Biên công xin phân phó."
Dương Khuyết không khách khí, nói thẳng: "Thứ nhất, lập tức dẫn người đi xem tình hình ngũ tông ra sao, ta nhận được tin, cao tầng ngũ tông tổn thất nặng nề, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này, đồng thời chiêu cáo cho tất cả tu sĩ Đại Càn, ta muốn tái lập Đại Càn chính thống, vì vậy rộng mời anh kiệt khắp thiên hạ......"
Lão giả tóc bạc vui mừng, vội nói: "Cửu Biên công sớm nên làm thế này, ngài phất tay kêu gọi, chắc chắn các thành trong thiên hạ đều sẽ hưởng ứng!"
Dương Khuyết cũng không để ý đến lời đối phương tâng bốc, tiếp tục nói: "Việc thứ hai, ngươi lập tức sắp xếp người đi cẩn thận điều tra đám tà giáo bắt đầu nổi lên từ hơn trăm năm trước, phải thăm dò cho rõ! Chuyện này quan trọng hơn chuyện trước."
Thấy Dương Khuyết thần sắc nghiêm túc, lão giả tóc bạc cũng lập tức nghiêm mặt: "Ta sẽ đi sắp xếp ngay."
Dương Khuyết gật đầu. Nhìn theo bóng lưng lão giả tóc bạc cùng đám tu sĩ vội vàng rời đi, hắn có chút ngẩng đầu lên nhìn Hóa Long Trì giữa không trung. Ánh mắt sâu thẳm khó hiểu. "Hóa Long Trì......"
"Trước khi Điện chủ Quan rời đi, chỉ bảo với chúng ta rằng ngài ấy đi một lát sẽ trở lại, không ngờ sau đó lại không về."
Vạn Tượng Tông. Chân Bá Ân vẻ mặt nghiêm túc kể lại cuộc gặp cuối cùng của mình với Quan Ngạo. Vương Bạt chau mày. Bên cạnh, Khuất Thần Thông lộ vẻ do dự, hỏi: "Ngoài ra, ông ấy còn nói gì nữa không?"
Chân Bá Ân lắc đầu: "Không có, xem dáng vẻ của ông ấy, hẳn là có ý định trở về nên cũng không để lại lời nào."
Vương Bạt và Khuất Thần Thông không khỏi nhìn nhau, đều thấy được một sự nặng nề trong mắt đối phương. Rõ ràng là có chuyện bất ngờ xảy ra, khiến Quan Ngạo không thể trở về kịp thời. Và việc một người mạnh mẽ như Quan Ngạo, gần bằng nửa Hóa Thần mà chậm chạp không về, mang ý nghĩa gì thì ai cũng rõ. Vương Bạt nhíu mày suy nghĩ rồi nói: "Theo những gì đang nắm bắt thì hơn phân nửa là chân linh Hóa Long Trì ra tay, đột ngột bắt Quan Điện chủ đi, hoặc là dụ dỗ đi, nên Quan Điện chủ không kịp báo tin cho chúng ta...... Chuyện này là do ta chủ quan, không ngờ chân linh Hóa Long Trì kia lại quả quyết xuất thủ như vậy, xin Tông chủ trách phạt."
Khuất Thần Thông lại khẽ lắc đầu: "Phó Tông chủ làm vậy cũng vì tông môn, huống hồ việc những đệ tử này vào đó, cũng có ích lợi rất lớn, thu hoạch không ít. Kế sách hiện nay là cố gắng xác định xem Điện chủ Quan rốt cuộc bị bắt vào Hóa Long Trì hay có chuyện khác."
Vương Bạt trầm giọng nói: "Ta sẽ đi Hoàng Cực Châu tiếp tục điều tra."
Khuất Thần Thông gật đầu, dặn dò: "Hồn đăng của Điện chủ Quan vẫn sáng, ngươi không cần vì lo lắng mà mất bình tĩnh...... Nếu có gì không ổn, lập tức trở về."
Hai người nhanh chóng bàn bạc xong. Lúc Vương Bạt định mượn Tiểu Chu thiên độn giải thần thông trốn đi, đột nhiên nghe tiếng gọi của Bàng Hưu. Xin chỉ thị của Khuất Thần Thông bằng ánh mắt, hắn liền vội vàng đi vào trong kinh khố của Vạn Tượng. Nữ tu trọc đầu mặc đạo bào Khương Nghi lúc này sắc mặt nghiêm chỉnh hơi trịnh trọng đang đợi Vương Bạt, thấy hắn đến, nàng lập tức nói một câu khiến Vương Bạt giật mình: "Suy đoán trước đó của ngươi không sai, có điều truyền thừa Hóa Thần trên người đệ tử của ngươi thì không có vấn đề gì, mà thực sự có vấn đề là những đệ tử khác mang về, mấy cái truyền thừa Nguyên Anh không hề có hạn chế kia."
"Trong những công pháp truyền thừa khác, ta phát hiện ra một điểm chung."
Vương Bạt ngưng thần, dường như đoán được điều gì nhưng vẫn hỏi: "Là gì?"
Khương Nghi nghiêm mặt: "Một thứ có thể kích thích tu sĩ Nguyên Anh trong thời gian ngắn bộc phát, tạo ra công pháp thiếu hụt đủ lực lượng bắn vọt lên Hóa Thần."
Vương Bạt trong lòng khẽ giật mình, lập tức phản ứng: "Diệp Thương Sinh thật sự chưa c·h·ế·t?"
Hắn kinh hãi tột độ, Khương Nghi cũng hiểu ý hắn, gật đầu: "Công pháp Hóa Thần và công pháp Luyện Hư, giống như treo một miếng mồi trước mắt tu sĩ, thu hút sự chú ý của mọi người, dù có ai nghi ngờ cũng chỉ chú ý vào những công pháp Hóa Thần, Luyện Hư truyền thừa đó, mà những công pháp Nguyên Anh này mới là thứ nhiều người chạm đến được, căn bản sẽ không ai nghi ngờ tính an toàn của chúng."
"Nhưng không ai ngờ tới, cạm bẫy thật sự lại giấu trong mấy công pháp Nguyên Anh này, một khi kẻ có tâm lợi dụng được những chỗ thiếu hụt của chúng, có thể đồng thời kích phát kiếp Hóa Thần của những tu sĩ Nguyên Anh tu luyện mấy công pháp đó...... Sức mạnh của thiên địa ý chí cũng sẽ bị rút cạn trong nháy mắt để tạo cơ hội cho người thực sự muốn độ kiếp phi thăng."
"Nếu ta đoán không sai, đây chính là thủ bút của Diệp Thương Sinh...... Ta đã xem nhẹ thiên tài của giới này rồi."
Khương Nghi cảm thán lắc đầu, ánh mắt phức tạp. Từ trước đến nay, nàng luôn có một sự kiêu ngạo tự nhiên, không phải do tính tình của nàng, mà là vì đến từ Vân thiên Giới - nơi nền văn minh tu luyện thịnh vượng, giống như hoàng tử đi đến dân gian quan sát sinh hoạt bình thường, thấy mọi thứ ở đây đều không bằng Vân Thiên Giới, tự nhiên sinh ra cảm giác không coi trọng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Diệp Thương Sinh đã phải bỏ bao nhiêu công sức trong tình huống đạo pháp suy tàn, thậm chí thiên địa không cho phép sự tồn tại của tu sĩ Luyện Hư mà vẫn tu luyện tới trung kỳ Luyện Hư, còn dốc hết sức bồi dưỡng hậu duệ, cuối cùng huyết tế cả tộc, chỉ để phi thăng. Đạo tâm kiên định, tài trí ấy, bất luận đúng sai, xét trong Vân Thiên Giới, người làm được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu ở trong môi trường của Vân Thiên Giới, thành tựu của ông ta có lẽ sẽ không kém tổ sư Trọng Uyên bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận