Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 260: Lạc đường

Đường Tịch ngược lại lộ vẻ trầm ngâm: "Tuy nói tông chủ Tu Ly Tông này chắc không còn dám mưu đồ với ngươi nữa." "Bất quá, thế cục hiện tại đang dần loạn, ngươi và Triệu Phong gần đây tốt nhất nên ở lại Yến Tiếu Quan này, tạm thời đừng đi lung tung." "Đợi ta từ Tiếu Quốc trở về, sẽ bẩm báo tình hình của ngươi lên cấp trên." "Đường tiền bối muốn đi Tiếu Quốc?" Vương Bạt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Đường Tịch bất đắc dĩ nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi bồi dưỡng Linh Thú tam giai e rằng còn cần chút thời gian." "Dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa giá cả hắn đưa ra cũng hợp lý, nên Hạng Hoang trước đó chạy tới mời ta giúp Tiếu Quốc, liền đáp ứng hắn." "Không ngờ......" Đường Tịch khẽ lắc đầu, tiếc rằng giờ đã hẹn rồi, hắn cũng không tiện đổi ý. Chỉ có thể an ủi: "Ta thấy Yến Tiếu Quan này được Hạng Hoang quản lý khá tốt, có trận pháp thủ hộ, lại có một trong số các đạo lữ của hắn ở đây trấn giữ, các ngươi ở đây ngược lại an toàn hơn chút." "Sau khi ta đi, ngươi và Triệu Phong cứ ở lại đây là được." Vương Bạt nghe vậy, cũng không có ý kiến gì. Với hắn mà nói, ở trong hay ngoài Yến Tiếu Quan đều không khác mấy. Chỉ là bên trong quan địa thì kín đáo hơn chút, lại có nhiều người phức tạp. Cũng may Cao Vương tặng cho Đường Tịch căn nhà này, cũng không cần lo lắng chuyện đó. Hơn nữa còn có chỗ tốt. Ít nhất người Tu Ly Tông, không dám tùy tiện đến gây sự với hắn. Sau khi trao đổi tâm đắc tu hành với Đường Tịch, Vương Bạt liền cùng Triệu Phong ra ngoài tham gia Xướng Y Hội. Nghe nói Xướng Y Hội có bảo vật tam giai xuất hiện, Vương Bạt cũng vì thế mà cố ý tới. Đường Tịch do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy ra một khối đá nhỏ từ trong tay áo. Pháp lực nhẹ nhàng quán chú. "Tư tư......" Rất nhanh, từ trong viên đá nhỏ truyền ra một giọng nam có chút lạnh lùng, mang theo một tia ngoài ý muốn: "Đường sư đệ?" "Ha ha, Tề sư huynh, bây giờ huynh ở đâu?" Đường Tịch mặt tươi cười, nhẹ giọng hỏi. Trong viên đá nhỏ có chút im lặng, chợt vang lên giọng của Tề sư huynh: "Ta hiện đang ở Đại Yến, thế nào?" Đường Tịch nghe vậy, mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng: "Đã đến Đại Yến rồi sao?" "Vậy thì tốt quá! Tề sư huynh bây giờ từ Đại Yến ngồi truyền tống trận đến Tương Quốc chuyển Tống Quốc, lại chuyển tới Yến Quốc, rất nhanh sẽ có thể đến......" "Yến Quốc?" Giọng Tề sư huynh mang vẻ nghi hoặc: "Ta sao phải đến Yến Quốc?" Lời nói vốn đang cao hứng của Đường Tịch lập tức ngưng lại. Hắn trong nháy mắt ý thức được điều gì. Giờ khắc này, dù tính tình hắn từ trước đến nay rất tốt, nhưng cũng không khỏi sa sầm mặt mày. Giọng điệu trong nháy mắt lạnh xuống: "Tề sư huynh, chẳng phải tự huynh nói đi trước Đại Yến, rồi đến Yến Quốc sao?" Trong viên đá nhỏ, rất nhanh truyền đến giọng nói có vẻ giật mình của Tề sư huynh: "À, trước kia ngươi từng nói, một thiên tài gì đó đúng không? Ta trước kia đều bận rộn, suýt chút quên m.ấ.t, được rồi, nếu sư đệ tôn sùng vậy, ta liền đi nhìn thử xem......" "......Không, ta chỉ muốn mời sư huynh đến du ngoạn một phen, nhưng nếu sư huynh bận, vậy thôi." Đường Tịch mặt không đổi sắc, dứt pháp lực. Cùng lúc đó. Đại Yến. Bên trong một động phủ tu hành lộng lẫy. Một trung niên tu sĩ tóc xám khoanh chân trên bồ đoàn, mặt mang vẻ cười lạnh thu tay về, viên đá nhỏ trong tay mất đi pháp lực. "Đường sư đệ này, quản đúng là rộng." "Chỉ với tài nghệ ngự thú nhỏ nhoi của hắn, làm sao biết cái gì là thiên tài ngự thú." "Một tán tu nhà quê, lại còn coi là bảo bối!" "Vốn còn định miễn cưỡng đi một chuyến, coi như nể mặt chút, nếu không cần, thôi vậy!" Còn Đường Tịch bị chê cười, giờ phút này lại cầm viên đá nhỏ, do dự trái phải. Sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thấp thỏm quán chú pháp lực vào viên đá nhỏ. Rất nhanh. Trong viên đá nhỏ, vang lên tiếng gió phần phật, cùng một giọng nói già nua: "Tiểu Đường tử? Sao lại tìm đến sư huynh ta?" "Diêu sư huynh, ha ha, chuyện này, ta vẫn luôn nhớ tình huynh." Nói chuyện với gã mãng phu này, Đường Tịch vô ý thức trên mặt đầy vẻ tươi cười nịnh nọt. Diêu sư huynh cũng không phải dễ lừa như vậy, "xùy" một tiếng: "Ít thôi, nói đi, có chuyện gì tìm sư huynh? Nhưng nói trước, ta hiện đang trên đường đi cứu đồ đệ của ta, có việc gì cũng phải để sau." Đường Tịch nghe vậy, vừa cao hứng lại vừa bất đắc dĩ. Cao hứng là, Diêu sư huynh coi trọng Vương Bạt như vậy, cũng xứng đáng với thiên phú của Vương Bạt. Nhưng bất đắc dĩ là, Diêu sư huynh là người mà hắn không thích hợp làm sư phụ của Vương Bạt nhất. Nhưng giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Việc này thật sự là có liên quan đến đồ đệ của huynh." Trong viên đá nhỏ, lập tức truyền đến giọng của Diêu sư huynh có chút gấp gáp: "Hắn gặp nguy hiểm?!" "Đã sớm giải quyết." Đường Tịch nghiêm giọng nói: "Bất quá, hiện tại Vạn Thần Quốc bên này lại tấn công, ta sợ một khi Yến Quốc thất thủ, đồ đệ của ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm......" "Thảo! Lão tử giết chết bọn giả thần giả quỷ này! Ngươi chờ, lão tử cũng sắp đến rồi!" Đường Tịch ngây người: "Huynh đang ở đâu?" "Ừm...... Ta cũng không nói rõ được, dù sao nơi này núi rất cao, giống mấy cây đũa vậy, phía trước còn có ngọn núi lớn giống đầu rồng......" Diêu sư huynh ngập ngừng nói. Đường Tịch lại lần nữa sững sờ: "Núi giống đầu rồng...... núi giống đũa? Yến Quốc...... có nơi như vậy sao?" "Chờ chút, đầu rồng...... Long Thủ Sơn!" "Sư huynh, sao huynh lại chạy sang Đại Sở rồi!" "Đây là Đại Sở?!" Bên kia viên đá nhỏ, một đại hán cởi trần ngó xung quanh, mặt ngơ ngác: "Ta đi lạc đường?" "Ta đã bảo sao huynh nói đã đến sớm rồi mà lại chậm trễ không thấy." Đường Tịch mặt đầy bất đắc dĩ. Là hắn biết, Diêu sư huynh trừ đấu pháp lợi hại ra, thì chẳng còn gì khác. Nhưng cũng không ngờ rằng, đường đường Nguyên Anh chân quân, vậy mà cũng có thể lạc đường. Đúng là thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ. Ngay sau đó, hắn tỉ mỉ miêu tả địa hình Yến Quốc cùng vị trí Yến Tiếu Quan, đồng thời cũng kể tình hình cụ thể của Vương Bạt cho Diêu sư huynh. "Yến Tiếu Quan......" "Đồ nhi của ta có đạo lữ lại còn có con nít?" "Còn thiếu vật tăng tráng khí huyết và thai nghén tiên thiên linh căn?" Đại hán cởi trần đứng lơ lửng giữa không trung, sờ cằm, nhìn về phía xa, một thế gia đại tộc, vẻ mặt suy tư =)))...... "Cuốn Linh thú tam giai, giá 380 khối linh thạch trung phẩm...... còn ai trả giá nữa không?" "Tốt, nếu không ai tăng giá, vậy bảo vật này thuộc về đạo hữu số 17." Dưới đài, Xướng Y Hội. Vương Bạt nắm lấy thẻ số 17, cố nén vui mừng trong lòng. Quá tiện nghi! Tiện nghi ngoài dự kiến. Bất quá Linh thú tam giai ở Yến Quốc đã sớm tuyệt tích, bảo vật như vậy coi như mua được cũng chẳng dùng vào đâu, tự nhiên không ai tranh giành, bán được tiện nghi như vậy, cũng là chuyện đương nhiên. Lại qua một lúc, Xướng Y Hội sắp kết thúc. Một tu sĩ Trúc Cơ cầm một túi trữ vật, đi đến trước mặt Vương Bạt, vô cùng cung kính: "Vị quý khách này, trong đây là toàn bộ đồ ngài đã mua." "Tổng cộng tám cuốn Linh thú tam giai, một cuốn......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận