Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 335: Duy trì (5)

Bộ Thiền ôm con bò mệt mỏi ngủ say sưa, Lục Cân, có chút bất ngờ đi tới. Nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Vương Bạt trong lòng bao nhiêu sầu lo, lập tức đều tan thành mây khói, cười nghênh đón, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Lục Cân, không nhịn được đưa tay xoa xoa. Lục Cân cảm thấy không thoải mái, liền túm lấy ngón trỏ của Vương Bạt. Sau đó theo bản năng đưa vào miệng. Vương Bạt cũng không rụt tay lại, mặc cho hai chiếc răng sữa nhỏ của con gặm đầu ngón tay mình. Nhưng Vương Bạt dù không phải thể tu, độ cứng ngón tay cũng hơn sắt thép. Tiểu gia hỏa cắn một cái liền giật mình, oa oa khóc òa lên. Vương Bạt lại không nhịn được cười ha hả. “Ngươi làm cha kiểu gì vậy, sao cứ thích bắt nạt con nít!” Bộ Thiền vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Vương Bạt một chút. Vội vàng ôm vỗ vỗ, Lục Cân lúc này mới thôi quệt miệng, rúc đầu vào ngực Bộ Thiền. “Tiểu tử này, đến cướp chỗ của ta.” Vương Bạt thấy vậy có chút tức giận. Bộ Thiền nghe vậy, lập tức lại không nhịn được đỏ mặt lườm hắn. Chỉ là không lâu sau, trên bầu trời lại bỗng nhiên vang lên một giọng nói hơi quen: “Vương Bạt có ở đó không?” Bộ Thiền vội vàng nhìn về phía Vương Bạt. Vương Bạt chỉ cần thoáng phân biệt, liền lập tức nghĩ ra. “Là Lương Thực Bộ Mã Sư Thúc.” Vương Bạt vội vàng bay lên trời. Quả nhiên thấy Mã Thăng Húc và mấy người khác có chút quen mắt, nhưng lại không gọi được tên tu sĩ, đang ở ngoài Vạn Pháp Phong chờ hắn. Vương Bạt thấy vậy, vội vàng cung kính hành lễ: “Đệ tử gặp qua Mã Sư Thúc, gặp qua chư vị...” “Bọn họ cùng ta cùng thế hệ, đều là sư thúc của ngươi.” Mã Thăng Húc kịp thời nhắc nhở. Vương Bạt vội vàng nói: “Đệ tử thất lễ, gặp qua chư vị sư thúc.” Điều Vương Bạt không ngờ chính là, mấy người kia lại đều rất hiền hòa, nhìn mình trong ánh mắt, dường như có chút ý tứ thưởng thức, cười ha hả nói: “Không sao không sao, chúng ta mấy người không thường ra ngoài, ngươi không biết chúng ta cũng bình thường.” Mã Thăng Húc lúc này cũng nói rõ mục đích: “Ngươi vừa ở trong điện nói, đạo lữ của ngươi cũng là linh thực sư?” Vương Bạt sững sờ, gật gật đầu: “Vâng, mặc dù truyền thừa nhỏ lẻ không hoàn chỉnh, nhưng đúng là đi theo con đường linh thực sư.” Mã Thăng Húc nghe vậy, lập tức trách cứ: “Sao trước ngươi không nói sớm một tiếng…” Vương Bạt có chút không được tự nhiên: “Chỉ là chuyện nhỏ, sao dám làm phiền sư thúc.” “Đâu có, đạo lữ của ngươi trọng tình trọng nghĩa, có thể ở bên cạnh ngươi, đúng là người đáng tin cậy… Ta ngược lại muốn nhận nàng làm đệ tử.” Lời nói của Mã Thăng Húc lại làm Vương Bạt có chút kinh ngạc. “Thu nàng làm đệ tử?” Vương Bạt có chút không dám tin. “Sao? Không nỡ để đạo lữ của ngươi theo ta xuống ruộng chịu khổ?” Mã Thăng Húc trêu chọc nói. “Không không không, đệ tử sao dám có ý nghĩ đó, thật sự là, thật sự là cầu còn không được!” Vương Bạt mừng rỡ không kìm nén được, còn vui hơn cả khi chính mình bái sư, hắn ngó nhìn bốn phía, bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng nói: “Chư vị sư thúc, xin vào trong phong nghỉ ngơi.” Mã Thăng Húc khoát tay, thành thật nói: “Vậy không cần, bây giờ chúng ta nhiều việc quá, ngươi nếu không về suy nghĩ, xem đạo lữ ngươi có muốn bái ta làm thầy không.” “Không cần nghĩ, con đi dẫn Bộ Thiền đến đây.” Vương Bạt vội vàng nói. Nếu Bộ Thiền có thể có sư phụ, cho dù ngày nào mình thực sự có chuyện ra ngoài, Bộ Thiền cũng sẽ không không nơi nương tựa. Mã Sư Thúc giúp đỡ mình nhiều lần, cũng là một vị trưởng bối đáng tin, Bộ Thiền nếu bái ông làm thầy, nghĩ đến cũng sẽ không chịu thiệt. Nói rồi, hắn liền lập tức bay xuống dưới. Giúp Bộ Thiền thu dọn đơn giản một chút, mình ôm Lục Cân, mang theo Bộ Thiền bay đến trước mặt Mã Thăng Húc bọn người. Bộ Thiền cũng rất tinh mắt, vừa thấy Mã Thăng Húc, lập tức liền chủ động hành lễ: “Bộ Thiền, gặp qua sư phụ.” Mã Thăng Húc thấy Bộ Thiền tuy có chút khẩn trương, nhưng cũng không xấu hổ, thoải mái, không phải loại người không thể lên được mặt bàn, lập tức trong lòng đã hài lòng ba phần. Nhất là trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lóe lên rồi biến mất linh quang cỏ cây dồi dào, lại càng làm ông có chút bất ngờ. Lập tức hài lòng nói: “Không tệ không tệ! Môn hạ của ta có sáu vị đệ tử, bây giờ đều đã xuất sư, sau này, ngươi chính là vị thứ bảy đệ tử của ta…” Mắt nhìn Lục Cân đang ngủ say trong ngực Vương Bạt, Mã Thăng Húc trầm ngâm một chút: “Hài tử giờ còn nhỏ, ta sẽ trước truyền công pháp Lê Thử Phong của chúng ta cho ngươi, ngươi cứ luyện trước đi, đợi hài tử lớn hơn chút, ngươi lại chuyên tâm tu hành, như vậy sẽ không bị lỡ cả hai.” “Đa tạ sư phụ thành toàn.” Bộ Thiền vội vàng vui vẻ nói. Là người làm mẹ, tự nhiên là lo lắng khi mình tu hành, không thể chiếu cố được con. Giờ lại thuận tiện hơn nhiều. “Đi, ta cũng không ở lại lâu, Bộ Thiền, mấy ngày nữa ngươi có thể đến Lương Thực Bộ tìm ta, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đến Nhân Đức Điện làm thủ tục nhập môn.” Mã Thăng Húc dặn dò. “Vâng, sư phụ!” Bộ Thiền vội vàng nói. Mã Thăng Húc nói xong, liền cùng mấy người bạn đồng lứa vội vàng rời đi. Thấy Bộ Thiền bây giờ cũng đã có sư phụ, Vương Bạt vui mừng sau đó, lại không nhịn được nhớ đến bóng dáng hay để trần thân trên. Bỗng nhiên nhớ đến lời tông chủ Thiệu Dương Tử từng nói. “Trong vòng mười năm không có việc gì… Nhưng mười năm sau thì sao?” Trong lòng Vương Bạt, không kìm được nặng trĩu. Hắn không dám tùy tiện làm phiền. Con đường Hóa Thần, là con đường một mất một còn, nếu như vì mình quấy rầy mà khiến sư phụ tấn thăng thất bại, hắn sợ cả đời cũng không thể tha thứ cho mình. Nhưng lỡ, lỡ sư phụ tự tấn thăng mà thất bại thì sao? Nếu như mình ở đó, liệu có thêm cơ hội không? Dù cơ hội đó rất nhỏ… Mà dù sao, ngay cả trường hợp của Tu Di sư thúc, ít nhất cũng không có xảy ra bạo thể. Với thiên tư tu vi của sư phụ, có lẽ cơ hội càng lớn hơn. Nghĩ đến đây, hắn không thể nhịn được mà muốn lập tức chạy đến Tây Hải Quốc. Chẳng qua khi thấy Lục Cân đang ngủ say trong lòng, thấy Bộ Thiền bên cạnh, hắn lại đột nhiên dao động. Tây Hải Quốc bây giờ nguy cơ trùng trùng, mình, có thật muốn đi không? Mình vừa nói không đi, có thể quay đầu liền muốn rời mẹ con Bộ Thiền lần nữa sao? Nếu mọi thứ thuận lợi thì không nói, nhưng… Nếu như mình chết ở đó thì sao? Lục Cân còn nhỏ như vậy sẽ không có cha, Bộ Thiền dù có sư phụ, nhưng không có mình, nàng sẽ đau khổ biết bao… Hắn lần đầu tiên, lâm vào sự mê man khó lựa chọn. Trong sự mê man này, hắn lần đầu tiên dừng lại việc tu hành dù bận đến mấy cũng không quên như trước đây. Thậm chí không bước vào lồng gà một bước. Mỗi ngày đều ở bên cạnh Bộ Thiền và Lục Cân. Đến mức Bộ Thiền cũng hơi có chút không quen. Ngược lại là Lục Cân, lại rất nhanh đã quen với Vương Bạt. Mà cùng lúc đó. Một vài tin tức, cuối cùng cũng dần dần lan ra. Một ngày này, Cố Văn đến Vạn Pháp Phong tìm Bộ Thiền, sau khi hai người rỉ rả với nhau. Bộ Thiền rất nhanh đã mặt mày phức tạp đi tới. Vương Bạt còn chưa kịp phản ứng, Bộ Thiền liền ôm lấy hắn, hôn thật sâu. Lục Cân bò trên đất ngẩng đầu nhìn một màn này, tuy không hiểu, nhưng không nhịn được nhíu mày, “a a” kêu vài tiếng. Thấy không ai để ý đến mình, lập tức tức giận nắm cỏ dại nhét vào mồm. Thật lâu sau. Vương Bạt lau đôi môi hơi tê mỏi, có chút dư vị, lại có chút nghi ngờ nói: “Hôm nay làm sao vậy? Sao tự nhiên chủ động thế…” Bộ Thiền lập tức đỏ mặt trừng Vương Bạt một chút, bất quá ánh mắt ôn nhu, lại lộ rõ trên mặt, nàng không kìm được nói: “Sao ngươi không nói với ta, trước đó ngươi cự tuyệt một quận chúa của hoàng tộc?” Vương Bạt sững sờ, chợt vô tình nở nụ cười: “Nói những chuyện đó làm gì, đâu có gì to tát.” “Còn không phải là chuyện lớn, Cố Văn nói ông thái của người ta thế nhưng là Hóa Thần đó!” Bộ Thiền không nhịn được lại trừng Vương Bạt một chút. Sau đó chần chờ nói: “Thực ra… Thêm một người, cũng không có gì, cần gì phải tự mình đắc tội người ta.” Vương Bạt lập tức vui vẻ, nhìn Bộ Thiền: “Ngươi thật sự nghĩ vậy? Vậy ta đi tìm người ta.” Bộ Thiền liếc Vương Bạt, tức giận chu môi: “Ai có thể rộng lượng như vậy… Dù sao, ta không làm được.” “Bất quá… Trong lòng sư huynh có phải vẫn còn chuyện gì không?” Bộ Thiền bỗng nhiên nhìn Vương Bạt. Vương Bạt sững sờ, chợt cười: “Ta có thể có chuyện gì, ở cùng các ngươi, vui vẻ còn không hết.” Bộ Thiền lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước kia ngươi chưa từng có lần nào không tu hành lâu như vậy… Sư huynh, ta và Lục Cân không phải gánh nặng của ngươi, nếu ngươi muốn làm chuyện gì, bất kể thế nào, ta đều sẽ ủng hộ ngươi, giống như những lần trước.” Nghe lời Bộ Thiền, nụ cười trên mặt Vương Bạt dần biến mất, hắn cũng không khỏi trầm mặc. Bộ Thiền nói khẽ: “Sư phụ đi Tây Hải Quốc, ta biết ngươi rất lo lắng, ta biết ngươi cũng muốn đi… Sư huynh, ta vẫn là câu nói kia, ta và Lục Cân không phải là gánh nặng của ngươi, ta mãi mãi ủng hộ ngươi.” Nàng nói sư phụ, tự nhiên chính là Diêu Vô Địch. Nhìn đôi mắt của Bộ Thiền, trong lòng Vương Bạt hơi có chút thở dài: “Ta biết không thể giấu được nàng mà… Chỉ là… Để ta suy nghĩ thêm.” Hắn nhìn Lục Cân đang nhổ cỏ trên đất, đáy mắt hiện lên một vẻ ôn nhu. Mấy ngày sau. Vương Bạt nhận được truyền âm phù của Tịch Vô Thương. “Triệu sư huynh sắp nhập tông?”
---o0o--- CVT: Mất bà vợ 2. Nghĩ đoạn này tác giả hoàn toàn có thể viết uyển chuyển một chút, vợ 2 hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngoài ra, nhớ lúc trước muốn nhận đệ tử phải trải qua thử thách các kiểu mới được vào, sau này ông Mã Thăng Húc nhận Bộ Thiền làm trò sao thấy đơn giản vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận