Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 682: Tiến về (2)

“Sư huynh ngồi đi, chờ bọn họ đều đến, lát nữa cùng nhau bàn bạc sự tình.” Vương Bạt cũng không để ý, loại trạng thái này trước đây hắn từng trải qua khi dung hợp Băng Đạo Nhân, nên rất hiểu. Triệu Phong cũng không nói nhiều, cứ ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, Cấp Anh, Lương Vô Cực của Trường Sinh Tông và Hùng Chiếu Kinh của Du Tiên Quan, các vị cao tầng bản địa trong giới đều vội vã chạy đến. Những người này đều là những tu sĩ đang nắm giữ đạo vực, trong thời gian ngắn sẽ không mất quyền kiểm soát nữa. Vương Bạt nhìn qua mấy người, mở lời tuyên bố trước một việc: “Từ hôm nay, ta sẽ không còn đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong giới nữa...” Mọi người khẽ giật mình, rồi Cấp Anh trong lòng hơi động, người đầu tiên đứng ra, chủ động nói: “Cấp Anh bái kiến Thái Nhất Đạo Chủ!” Những người còn lại như tỉnh mộng, liền vội vàng hành lễ. Vương Bạt khẽ lắc đầu, ý định của hắn là muốn buông bỏ hoàn toàn một số chuyện, nhưng cũng lười giải thích. Lập tức kể lại tình báo về Hải Thị và tình hình trong ngoài Tiểu Thương Giới một lượt. Hắn vừa dứt lời, Cấp Anh liền chủ động nói: “Đạo Chủ, ta nguyện tiến đến Hải Thị, đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu hành cho các tu sĩ của Đại Tiểu Thương Giới.” Hắn vừa nói xong, Lương Vô Cực và mấy người khác cũng đồng loạt mở lời, chủ động xin đi đánh giặc. Vương Bạt lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Lần này, ta sẽ đích thân tiến đến.” Nghe vậy, mọi người đều kinh hãi. Bởi vì ai cũng biết, trừ lần trước vì tài nguyên của Tiểu Thương Giới quá thiếu thốn mà Vương Bạt bất đắc dĩ rời khỏi Tiểu Thương Giới, thì chưa lần nào hắn rời khỏi nơi này, không ngờ lần này Vương Bạt lại hạ quyết tâm lớn như vậy. Cấp Anh khẽ cau mày nói: “Nơi Hải Thị kia tập hợp rất nhiều người, quả thật là bảo địa, nhưng cũng là nơi thị phi, trong Giới Loạn Chi Hải này thế lực hỗn loạn, khó phân biệt địch ta, Đạo Chủ thân chinh đến đó, có lẽ nào hơi bất ổn?” Hắn lo lắng cho danh tiếng của Vương Bạt, nên không tiện nói thẳng. Nhưng Vương Bạt lại không để ý, thản nhiên nói: “Tu vi hiện tại của ta, đến Hải Thị quả thực có chút không đủ, nhưng ta có cách giải quyết... Lần này ra ngoài cũng bất đắc dĩ, các tu sĩ trong giới vẫn luôn chịu nỗi khổ của đạo vực, giải quyết sớm ngày nào thì Tiểu Thương Giới sẽ có thể quật khởi sớm ngày đó.” Hắn còn chưa nói hết. Như là lần này Hải Thị mở ra, với tính cách của Trọng Hoa, nếu còn sống, hơn phân nửa sẽ đến xem. Còn có việc tu bổ Tiên Uẩn Bảo Bồn, cũng không tiện nhờ người khác. Vì vậy càng nghĩ càng thấy chỉ có mình hắn mới có thể đi chuyến này. Tuy vậy, hắn cũng từng có hiểu biết về Hải Thị. Hải Thị này thực sự có những chỗ nguy hiểm, nhưng chỉ có trong nội thành Hải Thị. Bên ngoài chợ Hải Thị không có nhiều nguy hiểm lắm, nơi hắn muốn đến cũng chính là ở bên ngoài Hải Thị. Nghe Vương Bạt nói, mọi người đều biết hắn đã quyết tâm, nhìn nhau một chút, cũng không khuyên can nữa. Vương Bạt cũng nói ra những sắp xếp khác của mình: “Ta sẽ mang hết mấy vị tu sĩ Hợp Thể của Bách Quỷ Tông và Xích Thiên Tông đi, nhưng cũng không được chủ quan.” Mọi người gật đầu, ai nấy đều hiểu rõ chuyện này. “Sẽ không gây náo loạn đâu.” Triệu Phong lên tiếng. Ngoài tu sĩ Hợp Thể có số lượng không bằng bên ngoài thì những tu sĩ Luyện Hư hay tu sĩ khác ở bản địa trong giới đều mạnh hơn so với hai tông bên ngoài đến. Vương Bạt mang hết tu sĩ Hợp Thể của hai tông đi, trong giới tự nhiên càng không có nguy hiểm. Nhưng Triệu Phong lập tức nhanh nhạy nắm bắt được một mấu chốt khác: “Nếu ngươi không có ở đây, lỡ như ngoại địch, như là Trùng Đồng Đạo Nhân kia đến, thì phải chống đỡ thế nào?” Nghe vậy, Vương Bạt cười nhạt: “Sư huynh yên tâm, nếu có địch nhân đến thì sẽ có người giữ vững giới này.” Triệu Phong ngẩn người. Vương Bạt không giải thích thêm nữa. Sau khi sắp xếp xong một vài việc, các tu sĩ liền tản đi. Vương Bạt trầm ngâm một lát, tâm thần khẽ động, ý thức đã lặng lẽ xuất hiện ở nơi sâu trong giới mô của Tiểu Thương Giới, trước một màng thai tròn trịa. Trong màng thai, ẩn hiện một bóng người đang ngồi xếp bằng tu hành. Cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, trong màng thai truyền đến một giọng nói hùng hồn: “Ngoan đồ nhi, tìm ta có chuyện gì?” Trên khuôn mặt Vương Bạt hiếm khi nở một nụ cười từ đáy lòng: “Không có chuyện gì, chỉ là đệ tử muốn ra ngoài một chuyến, nên báo với sư phụ một tiếng.” “Nói xạo... Ngươi là muốn nhìn ta xem thế nào chứ gì?” Bóng hình trong màng thai khịt mũi, nói toạc dự định của Vương Bạt. Vương Bạt nghe vậy cũng không để ý, cười nói: “Quả nhiên sư phụ vẫn hiểu con nhất.” “Đi đi đi, cái Tiểu Thương Giới này đâu phải của riêng ngươi, cần gì đến lượt ngươi nói!” Diêu Vô Địch mất kiên nhẫn thúc giục. Vương Bạt cười cười, đang định rời đi thì nghe thấy giọng Diêu Vô Địch vang lên: “Nhưng mà, nhớ về sớm một chút đấy.” “Yên tâm đi, sư phụ.” Vương Bạt cười nói. Ý thức dần biến mất. Rất nhanh. Trong giới, Dư Vô Hận đang trao đổi tâm đắc tu hành Nguyên Từ Chi Đạo cùng Nguyên Từ Đạo Nhân, chợt lộ vẻ bất ngờ. “Hải Thị? Hắn cũng muốn đi?” Nguyên Từ Đạo Nhân cũng nhận được truyền âm, vẻ mặt lạnh nhạt: “Sư tỷ, hai ta cùng đi.” Mà lúc này, không chỉ có Nguyên Từ Đạo Nhân, ngay cả Dị đang tu hành một mình trong đạo tràng, cũng đột nhiên mở mắt. Ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc: “Lão sư gọi ta đến?” Ngần ngừ một lát, hắn chậm rãi đứng dậy. Và khi hắn đứng lên, từng thân ảnh mang huyết khí như vực sâu phía trước hắn cũng lặng lẽ đứng thẳng. Vạn Pháp Phong, trong bí cảnh hạt châu. Từng con voi lớn kim đen mình quấn rồng đen, to lớn hơn núi cao, đang phun ra nuốt vào những làn sóng khí kinh người, đồng thời ngửa mặt lên trời gầm thét... Huyền Vũ, Bạch Hổ, Nhị Nha, Đại Phúc, những sinh vật hình thể đã co nhỏ đi rất nhiều... Và cả con thỏ màu hồng phấn cùng Rái Cá Đào Huyệt đang nằm trên đầu Đại Phúc, giờ phút này, cũng đều đứng lên, trong mắt chúng ẩn hiện đồng tử kép... Tiểu Thương Giới, mặt ngoài giới mô, một vết nứt chậm rãi mở ra. Một bóng người im lặng bay ra. Dư Ngu đang xếp bằng ở mặt ngoài giới mô giật mình, tỉnh lại. Thấy bóng hình kia, lập tức lộ vẻ tức giận, giận dữ quát: “Ngươi còn dám đến gặp ta!” Vừa nói, nàng đã nhảy lên, một quyền muốn giáng xuống. Bỗng bên tai nàng vang lên một tiếng: “A Di Đà Phật.” Thanh âm này bình thường, nhưng mang theo một luồng khí tức an bình đặc biệt, khiến nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Nắm đấm cũng dừng lại ngay trước mặt người kia. Huyết khí kim hồng như sóng, chỉ cách mặt người kia một chút xíu nữa là đụng trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận