Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 383: Khúc Trung Cầu (2)

Mà lúc này đây, tiếng của Lý Ứng Phụ cũng truyền vào: “Lâu Dị, ngươi đến đây một lát.”
Lâu Dị vội vàng chui ra ngoài. Lý Ứng Phụ lập tức nhanh chóng đi đến. Sắc mặt hơi trầm xuống nhìn về phía Vương Bạt: “Hữu hộ pháp, cái Linh Tê Thạch ngươi vừa cầm kia, là giả đúng không?”
Vương Bạt khẽ giật mình, chợt nở nụ cười: “Quả nhiên không thể qua mặt được Lý hộ pháp.”
Lý Ứng Phụ lắc đầu nói: “Linh Tê Thạch ta cũng đã tiếp xúc qua mấy lần, khối kia ngươi lấy ra xác thực rất giống, nhưng khí tức lại không đúng lắm, chỉ có thể lừa gạt những người không hiểu như Nghiêm Võ Hùng mà thôi.”
Lập tức nghiêm túc nói: “Chỉ là ngươi làm vậy cũng không tránh khỏi quá mạo hiểm.”
Vương Bạt lại cười cười: “Có gì mà mạo hiểm, dù sao đây cũng là tại Đại Tấn quốc phụ thuộc, chúng ta cách quỷ thị cũng không quá xa, một khi thật sự động thủ, chẳng mấy chốc sẽ thu hút người khác đến, hắn cũng chỉ cố ý làm bộ ra tay dọa chúng ta mà thôi, còn ta lấy ra ‘Linh Tê Thạch’ để hắn tự giác dọa không được, cũng không tiện ra tay độc ác, tự nhiên cũng không còn dám giả vờ hồ đồ, bất quá……”
Vương Bạt khẽ nhíu mày: “Người của Nguyên Thủy Ma Tông, tại Sâm Quốc mà lại tùy tiện như vậy sao?”
Lý Ứng Phụ cũng không khỏi khẽ nhíu mày: “Xác thực không nên, tuy nói Sâm Quốc bây giờ rất loạn, nhưng mặc cho người của Nguyên Thủy Ma Tông ở đây tung hoành ngang dọc, khó tránh khỏi có chút không ổn.”
Trong lòng Vương Bạt khẽ động, dò hỏi: “Ngươi có biết, người trấn thủ Quỷ Thị ở Sâm Quốc bây giờ là ai không?”
“Người trấn thủ Quỷ Thị ở Sâm Quốc?”
Lý Ứng Phụ thoáng nhíu mày, lập tức mở miệng nói: “Là một đệ tử khác của trưởng lão Đỗ Vi, họ Khúc, tên là “Tr·u·ng Cầu”.”
“Đệ tử của trưởng lão Đỗ Vi? Khúc Tr·u·ng Cầu?”
Vương Bạt ngẩn ra: “Người Thú Phong?”
Lý Ứng Phụ lại khẽ lắc đầu: “Không phải, là người Luyện Tình Phong.”
“Luyện Tình Phong?”
Vương Bạt có chút kinh ngạc. Lý Ứng Phụ giải thích: “Hắn xuất thân ở Sâm Quốc, trưởng lão Đỗ Vi cũng là người Sâm Quốc, bởi vì có thiên phú dị bẩm, trưởng lão Đỗ Vi liền thu làm đệ tử... Bất quá về sau hai người không biết vì sao, tựa hồ có bất đồng, thế là người này liền chuyển sang núi khác, trưởng lão Đỗ Vi tiếc hắn có thiên phú, cũng không trách phạt, mà người này dù đã chuyển sang Luyện Tình Phong, nhưng vẫn coi trưởng lão Đỗ Vi là sư phụ.”
“Tình huống bên trong tương đối phức tạp, ta hiểu cũng không rõ ràng lắm, dù sao đại khái là vậy.”
Vương Bạt như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu. Lập tức nói: “Được rồi, chúng ta vẫn nên đến quỷ thị sớm một chút thôi.”
Lý Ứng Phụ lập tức rời khỏi xe ngựa. Mà cùng lúc đó.
Nhìn theo xe ngựa rời đi. Vẻ tiếc nuối trên mặt Nghiêm Võ Hùng cũng biến mất trong nháy mắt, một lần nữa phủ lên một vòng âm lãnh. Tu sĩ áo xanh lục bên cạnh nhịn không được nói: “Tọa chủ, chúng ta cứ để mặc bọn hắn đi vậy sao?”
“Nếu không thì muốn sao?”
Khuôn mặt Nghiêm Võ Hùng âm trầm: “Dù sao chúng ta cũng đang ở Sâm Quốc, làm quá lộ liễu thì không hay, Trương Tùng Niên của Trường Sinh Tông còn ở đây, vạn nhất chọc đến hắn ra tay, cho dù Thánh Tông có báo thù cho chúng ta, thì chúng ta cũng đã thiệt lớn……”
“Thế nhưng mà đệ tứ Thánh tử thì sao?” Tu sĩ áo xanh lục nhịn không được nói.
Nghe được cái tên này, sắc mặt Nghiêm Võ Hùng lập tức càng thêm âm trầm, lập tức bực bội nói: “Biết làm sao bây giờ! Có thể làm gì được chứ!”
“Trong phạm vi Sâm Quốc, có thể bắt cóc một Thánh tử Nguyên Anh hậu kỳ một cách im hơi lặng tiếng, cũng chỉ có Vạn Tượng Tông cùng Trường Sinh Tông, không thể có thế lực nào khác.”
“Trường Sinh Tông không thích người ngoài, căn bản là không tìm được tung tích, vậy chỉ còn người Vạn Tượng Tông là chúng ta có thể tìm được.”
“Nhưng ngươi cũng thấy đấy, hắn có Linh Tê Thạch trong người, chỉ cần kịp thời phát tin trước khi bị ta đánh c·h·ết, nếu ta thật sự g·iết hắn, chọc giận Vạn Tượng Tông thì có lẽ chúng ta cũng không thoát khỏi họa.”
“Thánh tử không có, chúng ta nhiều lắm chỉ mất chức, chịu phạt, nhưng nếu chúng ta cũng c·h·ết thì sẽ là thật sự mất tất cả!”
Tu sĩ áo xanh lục nghe vậy, lập tức trầm mặc. Chợt hơi có chút tức giận nói: “Vậy chúng ta cứ vậy mà từ bỏ sao?”
“Đương nhiên là không!”
Trong mắt Nghiêm Võ Hùng lộ ra tia sáng: “Chúng ta tiếp tục dùng danh nghĩa của vị tu sĩ cầm đầu kia để dò hỏi tin tức, bất quá cũng phải để mắt tới Vạn Tượng Tông cùng Trường Sinh Tông... Bọn hắn cướp đi Thánh tử, khẳng định có mưu đồ khác, chỉ cần để mắt đến bọn hắn, chắc chắn sẽ có thu hoạch!”
Tu sĩ áo xanh lục hơi sững sờ, chợt trong mắt, dần dần sáng lên.......
“Nơi này, chính là Linh Lung Quỷ Thị ở Sâm Quốc sao?”
Vương Bạt nhìn xuống hồ nước bị rừng rậm bao quanh phía dưới, nơi có mấy hòn đảo trong hồ, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Mấy hòn đảo này không tính là lớn, nhưng hầu như bị kiến trúc san sát chiếm hết. Bên trong có vô số khí tức tu sĩ hỗn tạp. Những khí tức này có mạnh có yếu, mạnh thì có tu vi Nguyên Anh, yếu thì chỉ có luyện khí. Chỉ là những người này xen lẫn cùng nhau, lại dường như có chút hòa hợp.
“Chắc là ở đây.”
Lý Ứng Phụ gật đầu nói: “Nghe nói quỷ thị này là nơi được thành lập sớm nhất, rất nhiều hình thức vẫn còn đang trong giai đoạn tìm tòi, nên không hề giống với các quỷ thị khác, chia thành ba tầng.
“Quỷ thị này chỉ có hai tầng, một tầng là chỗ này, còn tầng thứ hai chính là trực tiếp kết nối với tầng thứ ba của các quỷ thị khác.”
“Bất quá số lượng tu sĩ ở đây lại có chút vượt quá dự kiến của ta.”
Hắn hơi xúc động nói. Vương Bạt gật gật đầu, phân tích nói: “Hẳn là có không ít người chạy nạn đến từ Đại Sở, Đại Tề và các tiểu quốc khác.”
Những năm gần đây Vạn Thần Quốc càn quét Đại Tề, Đại Sở. Bây giờ Đại Sở tuy vẫn còn miễn cưỡng duy trì, nhưng ai cũng biết, Đại Sở hiển nhiên sẽ không trụ được bao lâu nữa. Cho nên các tu sĩ láu lỉnh, cơ bản đều đã nghĩ cách đến tị nạn ở Đại Tấn. Bất quá bản thân Đại Tấn lại kiểm tra nghiêm ngặt với tu sĩ ngoại lai, rất nhiều người không đáp ứng được điều kiện, đành lui mà cầu thứ khác, Sâm Quốc loại địa vực rộng lớn, tài nguyên phong phú, hoàn cảnh linh khí cũng so với các quốc gia khác nồng đậm hơn, nên đã trở thành lựa chọn hàng đầu của không ít người. Thêm vào đó trước đó nơi đây lại xuất hiện đạo cơ Viễn Cổ, thu hút thêm một đám người đến, khiến cho Sâm Quốc bây giờ giống như lửa cháy đổ thêm dầu, vô cùng phồn vinh.
Linh Lung Quỷ Thị tên là quỷ thị, nhưng lại nghiễm nhiên là trung tâm của Sâm Quốc, tự nhiên lại càng thêm náo nhiệt, tu sĩ qua lại không dứt.
Vương Bạt khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta đi qua thôi!”
Lâu Dị vội vàng thu hồi xe ngựa. Đào Như Ý, Chu Lục Ngạc cùng Vương Thanh Dương, đệ tử mới thu của Vương Bạt lập tức đi theo Vương Bạt cùng nhau hướng về phía hòn đảo bay đi.
Bất quá chỉ trong nháy mắt. Vương Bạt bỗng nhiên phát giác được Linh Đài Âm Thần chi lực nhanh chóng chuyển động.
“Hả?”
Hắn còn chưa kịp phản ứng. Từ phía dưới trong hòn đảo, bỗng nhiên có hai bóng người bay ra, một vàng một lục, trước sau bay đến. Vương Bạt nhìn thấy hai bóng người này thì đầu tiên sững sờ, chợt không khỏi lộ vẻ mừng rỡ.
Mà hai đạo thân ảnh kia trong nháy mắt, cũng đã đáp xuống trước mặt Vương Bạt.
Một tu sĩ áo vàng tướng ngũ đoản, giống như đồng tử vui mừng nói: “Vương Bạt?! Thật là tên nhóc ngươi! Ta còn tưởng là vừa nãy nhìn lầm!”
Lần này Vương Bạt không còn bình tĩnh thong dong như trước mặt Nghiêm Võ Hùng, vội vàng cung kính thi lễ: “Đệ tử ra mắt Hồ sư thúc, ra mắt Linh Uy Tử sư thúc.”
Một tu sĩ một thân áo lục, sợi tóc ở cuối có màu xanh biếc lấp lánh nghe vậy thì mỉm cười, hòa nhã nói: “Sao ngươi lại tới Sâm Quốc? Không phải là nên cùng Tống Đông Dương cùng nhau về tông môn sao?”
“Bẩm sư thúc, là sư phụ bảo ta ra ngoài lịch luyện, ma luyện tâm cảnh.” Vương Bạt cười nói.
Nghe Vương Bạt nói vậy, cả Linh Uy Tử và Hồ Tái Hi Câu đều khẽ giật mình: “Sư phụ ngươi?”
“Sư phụ ngươi là......” Sau đó đều lập tức lấy lại tinh thần: “Suýt nữa quên mất, ngươi còn có sư phụ...”
“Diêu Vô địch, hừ, hắn thì biết cái gì!”
Vương Bạt nghe vậy, hơi có vẻ lúng túng ho khan một tiếng. Bất kể là sư phụ hay hai vị này, đối với hắn đều không cần phải nói, hắn cũng không nên hướng
Bạn cần đăng nhập để bình luận