Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 674: Mở giới thai (3)

Chương 674: Mở giới thai (3)
Vân Thất cũng không kịp để ý thái độ của Trọng Hoa, nhận lấy chiếc lá màu đỏ rực, lập tức kinh hỉ nói: “Là tám đạo Tiên thiên Vân cấm! Chỉ kém hai đạo nữa là có thể xem như Trung phẩm Tiên thiên Đạo bảo!”
“Mộc hỏa song thuộc tính… Không hổ là giới thai được đạo chủng đời trước Cung chủ biến thành ươm dưỡng mà ra!”
Trên mặt Trọng Hoa không có nhiều biến đổi. Mới chỉ có tám đạo Tiên thiên Vân cấm mà thôi, mười tám đạo hắn còn nhìn thấy rồi. Bất quá, hắn cũng lười đả kích sự hưng phấn của Vân Thất, ánh mắt tùy ý đảo qua những đạo điền này: “Còn có cái nào sắp chín không? Nếu không thì những đạo điền này dọn đi hết đi.”
Vân Thất nghe vậy, lập tức từ trong vui mừng hoàn hồn, nhìn những nơi bồi dưỡng giới thai không biết bao nhiêu năm này, dù đã hạ quyết tâm nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một tia không nỡ và phức tạp. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn trầm mặc gật đầu: “Không còn… Cái nào nhanh nhất cũng phải bốn năm trăm năm nữa.”
Một khi thu hồi đạo điền, những công sức nhiều năm ươm dưỡng giới thai cũng coi như bỏ phí hết. Nhưng chủ nhân có lai lịch bí ẩn này hiển nhiên cũng không để ý đến những điều này. Mà Trọng Hoa liếc mắt nhìn truyền tống trận nơi hai người đến, khẽ cau mày.
Truyền tống trận rất nhỏ, với hình thể của Phiên Minh thì căn bản không thể bay vào, liền sau đó đem tình huống nói cho Vân Thất.
“Ta có Tiên thiên Đạo bảo chuyên dùng để thu nhận Hỗn Độn Nguyên Chất... Có điều đạo điền ở đây nhiều quá, e là không thể chứa hết.” Vân Thất vội nói.
Thu thập Hỗn Độn Nguyên Chất từ Hải Thị, hiển nhiên cần vật chứa để mang về, nhưng nhiều đạo điền như vậy cũng không thể thu hết một lần được, cho nên đạo bảo có khả năng chứa đựng cũng vô cùng có hạn.
“Có thể mang đi bao nhiêu?” Trọng Hoa khẽ nhíu mày hỏi.
“Nhiều nhất là hai phần ba.” Vân Thất yên lặng tính toán rồi đưa ra đáp án.
Trọng Hoa chỉ suy nghĩ một lát liền trực tiếp đưa ra biện pháp: “Trước tiên rút một phần ra, mang cho Phiên Minh.”
Trước kia Hỗn Độn Nguyên Chất quá ít, bản thể keo kiệt tìm kiếm, ngay cả Phiên Minh cũng không được no, bây giờ có đạo điền này mà vẫn để Phiên Minh bị đói thì không hợp lẽ lắm. Hắn xưa nay quyết đoán, nói là làm ngay. Vân Thất tuy không nỡ nhưng cũng chỉ có thể cắn răng xông lên phá nát năm đạo điền không có giới thai, sau đó tế ra một chiếc bình Tiên thiên Đạo bảo, ào ạt hút lấy. Chỉ là tốc độ hút của nó còn lâu mới bằng Phiên Minh. Hai người vừa tán gẫu vừa chờ. Thông qua nói chuyện với Vân Thất, Trọng Hoa xem như hiểu rõ hơn tình hình xung quanh Giới Loạn Chi Hải và Xích Thiên Cung. Hết ngày lại qua năm, bình vàng này mới hút hết sạch sẽ năm đạo điền, lúc này mới vượt qua truyền tống trận, trở về phóng thích cho Phiên Minh.
Phiên Minh kinh hỉ há miệng, Trọng Hoa lại nghĩ ra điều gì đó, đưa tay từ trong miệng nó móc ra mấy thứ ném cho Vân Thất. “Ngươi xem thử những thứ này là gì?”
Vân Thất liếc nhìn qua mấy thứ này, rất nhanh liền lộ vẻ kinh hãi.
“Lại là một món Trung phẩm Tiên thiên Đạo bảo!”
“Còn có ‘Cấp bách giới phù’ nữa…”
Mà khi ánh mắt rơi vào hai chiếc bình sứ, con ngươi của hắn càng đột nhiên co rút lại: “Đây là... Tiên tủy ngọc dịch!”
“Ngài... ngài lấy được ở đâu vậy?”
Trọng Hoa tùy ý đáp: “Là mấy tu sĩ ở Ấm Ngọc Giới trước đó, ta g·iết bọn chúng rồi thì những thứ này rơi ra. Ta cũng không có chỗ để nên nhét tạm vào miệng Phiên Minh… Thứ này có phải bảo vật mà ngươi nói, có ích với nguyên thần không?”
Vân Thất liên tục gật đầu, nhìn hai bình sứ này, trong mắt hiện lên sự hâm mộ và khao khát sâu sắc. Với những người ở bên ngoài, nhất là những người có đạo vực vượt xa nguyên thần như bọn họ thì không gì quan trọng hơn loại bảo vật có thể bồi bổ nguyên thần này. Nhất là số lượng tiên tủy ngọc dịch trong hai bình rõ ràng không ít, điều này khiến hắn sao có thể không động lòng.
“Sơn Chủ! Sơn Chủ!”
Đằng Ma Quỷ Vương vừa cười vừa chen tới: “Không biết bọn ta có thể giúp được gì không?”
Bốn vị Quỷ Vương còn lại cũng chen chúc tới, trên mặt tươi cười. Trọng Hoa cùng Vân Thất đi một chuyến mấy năm trời, không có bất kỳ chỉ thị nào, nhưng năm đại Quỷ Vương đều không dám tùy tiện rời đi, hỗ trợ trông nom đám tu sĩ Xích Thiên Cung cùng đám người ở nơi này. Dù buồn chán ngán ngẩm nhưng cũng không dám lười biếng. Bây giờ thấy hai người cuối cùng đã trở về, tuyệt đối không thể để bọn họ lại đi mất. Trọng Hoa liếc mắt nhìn năm đại Quỷ Vương, nhíu mày suy nghĩ rồi đưa ra sắp xếp: “Các ngươi về trước đi, Hỗn Độn Nguyên Chất một chuyến cũng không mang hết được… Lần sau ta trực tiếp đến Bách Quỷ Sơn.”
“Cái này...” Năm đại Quỷ Vương đều lộ vẻ do dự.
Trọng Hoa nhạy cảm thế nào chứ, khẽ nhướng mày: “Nói ra suy nghĩ của các ngươi?”
“Không… Là thế này, Kiều Vấn Tùng của Ấm Ngọc Giới bị g·iết, người này là tổng quản của Ấm Ngọc Giới, còn là đệ t·ử thân truyền của Trường Doanh Đạo Chủ, người này mất mạng thì Ấm Ngọc Giới chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, cho nên, cho nên...” Đằng Ma Quỷ Vương ấp úng.
Trọng Hoa chỉ nhìn thoáng qua Đằng Ma Quỷ Vương, phảng phất trong nháy mắt đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn: “Ngươi không muốn dâng đạo điền cho ta?”
“Không không không!” Đằng Ma Quỷ Vương vội vàng xua tay, thần sắc có chút bối rối rồi vội vàng giải thích: “Sơn Chủ ngài thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng cũng cần có người giúp ngài trông coi tình hình bên ngoài, kịp thời biết được động tĩnh của Ấm Ngọc Giới… Bách Quỷ Sơn nguyện ý trở thành cửa sổ giúp Sơn Chủ ngài tìm hiểu tình hình bên ngoài.”
Trọng Hoa lại chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, khiến Đằng Ma Quỷ Vương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát mồ hôi. Thấy tinh thần hắn sắp thất thủ, Trọng Hoa rốt cục chậm rãi thu hồi ánh mắt, thanh âm bình tĩnh, rơi vào tai Đằng Ma Quỷ Vương và bốn vị Quỷ Vương khác lại giống như sấm nổ bên tai, lặng lẽ hóa thành mưa phùn: “Không cần thiết... Bất quá, nếu các ngươi đã nguyện ý mạo hiểm như vậy, vậy cũng tùy các ngươi.”
Nghe vậy, năm đại Quỷ Vương trong lòng như trút được gánh nặng, sau đó vội vàng hướng về Trọng Hoa cung kính hành lễ, cố tự trấn định cáo từ. Thân ảnh năm đại Quỷ Vương rất nhanh biến m·ất ở nơi cuối hư không. Vân Thất nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, phải đề phòng chúng có dị tâm, mấy Quỷ Vương này đều là đám cỏ đầu tường…”
Trọng Hoa đã thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình thản nhưng đầy chắc chắn: “Bọn chúng không dám.”
Trong lòng Vân Thất run lên, cũng không dám sơ suất, dặn dò đám tu sĩ Xích Thiên Cung còn lại, sau đó liền mang bình vàng quay lại hút Hỗn Độn Nguyên Chất trong đạo điền. Mà Phiên Minh nuốt trọn một hơi năm đạo điền, thân thể lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng thấy rõ, theo thời gian trôi đi, trên thân thể nó rốt cục cũng xuất hiện những biến hóa khác thường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận