Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 298: Khôi phục (2)

Trên lưu niệm thạch, lập tức hiện lên một đạo hư ảnh, trên đó đương nhiên là khuôn mặt của Mã Thăng Húc, các chi tiết trên đó rõ ràng rành mạch, ngay cả lỗ chân lông cũng có thể thấy rất rõ. Vương Bạt vội vàng thừa cơ lấy ra một tấm giấy đặc chế. Rồi đem ảnh lưu niệm thạch nhẹ nhàng đắp lên trang giấy. Trong nháy mắt, trên tờ giấy kia liền lưu lại hình dạng của Mã Thăng Húc. Thoáng như người thật. Vương Bạt vội vàng cung kính đem trang giấy lưu lại hình dạng Mã Thăng Húc, giao vào tay đối phương: “Sư thúc, ngài cứ giữ lấy.” Mã Thăng Húc thấy việc đã rồi, cũng chỉ đành nhận lấy trang giấy, liếc nhìn khuôn mặt trên đó, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Khuôn mặt này, vừa xa lạ lại vô cùng quen thuộc. Còn Thôi Đại Khí thấy Vương Bạt xem như đã đạt được mục tiêu, liền cũng thấy tốt thì dừng, mang theo Vương Bạt rời khỏi Lương Thực Bộ. “Đa tạ sư thúc đã ra mặt.” Trên đường, Vương Bạt không nhịn được nói lời cảm tạ. “Không có gì, ngươi muốn giúp lão Mã, đây cũng là chuyện tốt, bất quá...... Chuyện này dù sao không phải chuyện gì trọng yếu, hơn nữa linh thực cái thứ này, học một chút cũng được, vạn sự vẫn phải lấy việc tu hành của chính mình làm trọng.” Thôi Đại Khí khoát tay, ân cần nhắc nhở Vương Bạt. Dù là hắn là bộ trưởng Linh Thực Bộ, nhưng theo hắn thấy, linh thực dù sao cũng chỉ là tiểu đạo, không những không quan trọng bằng tu vi cảnh giới, thậm chí còn kém xa luyện đan, luyện khí về độ thâm ảo, cần có thiên phú tài năng mới đi xa được. Trong lòng Vương Bạt tuy không quá đồng ý, nhưng đối phương dù sao cũng có ý tốt, hắn liền vội vàng gật đầu xác nhận. Thôi Đại Khí thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Nhiều chuyện nhắc một lần là có thiện ý, nói nhiều lại không hay, huống hồ hắn cũng coi như đã hết trách nhiệm của một sư thúc....... Vạn Pháp ngọn núi. Vương Bạt nhìn ngọc giản « Chân Dương Mậu Thổ Kinh » trước mắt và linh vật, linh tài thuộc tính thổ mà Diêu Vô Địch đã chuẩn bị cho hắn, không khỏi nhíu mày. “Rõ ràng đã nhập môn...... Thế nhưng vì sao lại không thể tu hành?” « Chân Dương Mậu Thổ Kinh » quả không hổ là công pháp nối thẳng Hóa Thần, Vương Bạt dù là bắt đầu nhập môn từ Luyện Khí Cảnh, cũng đã tốn gần hai năm tuổi thọ. Đây là trong tình huống hắn đã là Trúc Cơ, đối với Ngũ Hành đã có lý giải ở tầng thứ rất cao. Nếu đổi lại là một phàm nhân không có bất cứ nhận thức nào về tu hành vừa mới tiếp xúc môn công pháp này, e rằng không có hai ba chục năm, ngay cả nhập môn cũng không có hy vọng. Nhưng sau khi nhập môn, hắn lại gặp phải một tình huống khiến hắn vô cùng hoang mang. Dựa theo lộ tuyến vận hành pháp lực của môn công pháp này, hắn dù cố gắng thế nào, cũng đều không thể luyện ra pháp lực. “Không lẽ vậy chứ......” Trước đây bất kể hắn tu hành công pháp gì, sau khi nhập môn liền có thể bắt đầu tu hành. Nhưng tình huống trước mắt thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn, trong ngọc giản, cũng không có bất kỳ giải thích nào liên quan tới phương diện này. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Diêu Vô Địch trước đó cố ý dẫn hắn đi Thanh Mộc Phong, Hậu Thổ Phong...... Không tiếc hạ mình muốn để phong chủ ngọn núi đó đồng ý giảng dạy cho mình. “Thì ra sư phụ đã sớm biết sẽ có tình huống như vậy......” Giờ phút này, hắn mới lờ mờ nhận ra dụng tâm của Diêu Vô Địch. “Ta trước đây vẫn là quá tự phụ.” Vương Bạt khẽ lắc đầu. Chính xác mà nói, là quá tin tưởng vào bảng tuổi thọ. Bất quá tình huống thực tế lại khiến hắn lập tức tỉnh táo lại. “Người tu hành, vĩnh viễn không được mất đi lòng kính sợ...... Xem ra Hậu Thổ Phong là nhất định phải đi.” Vốn dĩ hắn còn không muốn đi lắm. Tuy nói ấn tượng của phong chủ Hậu Thổ Phong Hồ Tái Hi đối với Vương Bạt cũng coi như không tệ, nhưng dù sao cũng là đến nhà cầu người, loại cảm giác này khó tránh khỏi có chút gò bó. Bất quá tình huống hiện tại, không đi không được. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đi quanh trong phòng mình, cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo một ít tinh hoa linh kê tam giai chuẩn bị làm lễ trả công cho thầy giáo, tiến về Hậu Thổ Phong. Dù sao cũng là cầu học, những lễ nghi nên có vẫn không thể thiếu. Huống hồ nếu gặp phải người không để ý thì không sao, nếu gặp phải phong chủ hẹp hòi, nhỡ lưu lại một tay, tổn thất kia còn lớn hơn nhiều so với chút tinh hoa linh kê tam giai. Điểm này Vương Bạt vẫn tính toán được rõ ràng. Bất quá sau khi bay đến Hậu Thổ Phong, hắn lại được báo là Hồ Tái Hi hiện tại không có ở trong núi, nghe nói là đến Thiếu Âm Sơn, chuẩn bị cho công việc Vấn Đạo đại hội. “Vấn Đạo đại hội......” Vương Bạt nghe vậy, có chút trầm ngâm, sau khi hỏi về thời gian Hồ Tái Hi trở về, liền lập tức cáo từ. Vấn Đạo đại hội, chính là thịnh sự mỗi một giáp tổ chức một lần của Vạn Tượng Tông. Dù là thời gian hắn nhập tông không tính là quá lâu, nhưng ở trong trà lâu Huyền Võ phường thị Thái Âm Sơn, hắn thường xuyên được nghe kể. Cho nên dù hắn không cố ý tìm hiểu, cũng đã đại khái biết được tình huống và quy tắc của Vấn Đạo đại hội này. Thịnh hội này liên quan đến các tu sĩ từ Luyện Khí Cảnh cho tới Kim Đan, chia làm hai khu vực đấu pháp và Bách Nghệ. Khu vực đấu pháp, là các tu sĩ cùng giai đấu đối kháng với nhau, người thắng được tấn cấp, đấu liên tiếp cho đến khi chọn ra ba người đứng đầu, sẽ được nhận mấy nghìn công huân thưởng. Đây vừa là kiểm nghiệm thủ đoạn hộ thân của tu sĩ, cũng là để phòng ngừa tu sĩ trong môn được bảo bọc quá mức mà đánh mất khả năng tự vệ. Giao đấu lẫn nhau, để không xảy ra chuyện rời tông môn ra ngoài, chỉ có cảnh giới mà không có thực lực tương xứng. Khu vực Bách Nghệ, so với khu vực đấu pháp thì đơn giản hơn nhiều, như là luyện đan, luyện khí các loại, sẽ đưa ra các nan đề, khảo nghiệm tu sĩ, người chiến thắng, tương tự sẽ có công huân ban thưởng. Đương nhiên, ngoài công huân ra, còn có các phần thưởng khác nhau. Ví dụ như có một kỳ Vấn Đạo đại hội, người đứng đầu luyện đan đã nhận được một cái đan lô pháp bảo tứ giai. Độ hào hoa của lần ban thưởng này, đến giờ vẫn còn được lưu truyền trong trà lâu. Bất quá phần thưởng nhiều hay ít, cũng liên quan đến trình độ thịnh hành của môn kỹ nghệ đó. Ví dụ như Linh Tửu Phong chủ trì đại hội nấu rượu, nói chung phần thưởng cũng chỉ là một loại men rượu trân quý tam giai thôi. Với người Linh Tửu Phong thì rất có giá trị, nhưng với các tu sĩ khác mà nói, lại hoàn toàn là thứ bỏ đi. Vương Bạt ngược lại không mấy hứng thú với việc này. Phần thưởng của Vấn Đạo đại hội cũng chỉ là một chút công huân, tuy rằng đối với hắn mà nói, càng nhiều công huân càng tốt, nhưng có lẽ do thói quen nhiều năm qua luôn phải hết sức kín tiếng mang đến, cá nhân hắn cũng không quá thích thể hiện thủ đoạn của mình trước mặt mọi người. Loại cảm giác này, tựa như bị lột sạch quần áo, nhét vào giữa đám đông vậy. Không những không có cảm giác an toàn, mà còn rất xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận