Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 405: Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? (2)

Mà Vương Dịch An lại không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vội vàng luống cuống khom người hành lễ nói: “Tiền bối thứ tội, vãn bối thực là vì cứu người, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này, khẩn cầu tiền bối ra tay cứu người thân của vãn bối!” “Sau đó mặc kệ là đánh là giết, vãn bối đều cam nguyện gánh chịu!” Bạch Y Nữ Tu trong thoáng chốc lấy lại tinh thần, nghe vậy hừ lạnh một tiếng. “Ngươi cũng xứng?” Thanh âm thanh lãnh, giống như tiếng suối trong trẻo. Đao khí tiêu tan. Bạch Long du động, lại lần nữa hướng nơi xa bay đi. Cảm nhận được trên người đối phương cũng không có sát ý, Vương Dịch An cắn răng một cái, mở miệng nói: “Vãn bối nghe nói Đại Tấn hoàng tộc cùng Vạn Tượng Tông ta có mối quan hệ thân thiết, vãn bối không có tư cách này, chỉ hy vọng tiền bối có thể xem ở mặt mũi Vạn Tượng Tông......” Một bên bị thương, không dám lên tiếng lão giả không nhịn được mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn Vương Dịch An. Mà Bạch Y Nữ Tu cũng đột nhiên quay đầu, hai con ngươi như sao, chăm chú nhìn hắn. “Ngươi nói ngươi là đệ tử Vạn Tượng Tông?” Vương Dịch An còn tưởng là thanh danh tông môn làm đối phương thay đổi chủ ý, vội vàng nói: “Đúng vậy, vãn bối là đệ tử Tâm Kiếm Phong của Vạn Tượng Tông, sư phụ là Triệu Chân Quân......” “Tâm Kiếm Phong...... Không phải Vạn Pháp Phong, xem ra chỉ là giống nhau.” Bạch Y Nữ Tu ánh mắt rũ xuống, có chút thất vọng. Nhưng lập tức sắc mặt ngưng lại. Ánh mắt nhìn về phía phía tây. Nơi xa. Mấy đạo khí tức mênh mông của tu sĩ ba châu gào thét mà đến! Có người mặt mũi hiền lành, có người mặt lộ dữ tợn, có người sắc mặt lạnh lẽo...... Đương nhiên đó đều là từng tôn Nguyên Anh tu sĩ! “Tần tiền bối!” Vương Dịch An gấp giọng nói. “Không có cách nào cứu!” Bạch Y Nữ Tu lạnh nhạt nói một câu. Lập tức mặt lộ vẻ ác lạnh, nhìn về phía mấy đạo Nguyên Anh kia. “Không muốn chết thì tranh thủ thời gian chạy đi!” Lạnh lùng bỏ lại một câu. Nàng chẳng những không hề rút lui, ngược lại điều khiển Bạch Long, đối diện bay lên! “Tần tiền bối!” Vương Dịch An giật mình. Mà mấy vị Nguyên Anh tu sĩ kia thấy được Bạch Y Nữ Tu, một người lập tức hừ lạnh nói: “Tần Lăng Tiêu, lá gan của ngươi thật sự là càng lúc càng lớn!” “Còn chưa đến Nguyên Anh, mà dám một mình xông đến!” “Chẳng lẽ cho là mình cũng là cái kia Triệu Phong sao!” “Trước đó trở ngại đại cục không bắt ngươi, hôm nay liền bảo ngươi có đến mà không có về!” Bạch Y Nữ Tu sắc mặt vẫn trước sau như một, chỉ có trong mắt lóe lên một vòng ngạo nghễ: “Triệu Phong của Vạn Tượng Tông có thể dùng kim đan chém Nguyên Anh, ta Tần Lăng Tiêu cũng không kém người!” Lời còn chưa dứt, liền là cầm kiếm chém tới. Vừa miễn cưỡng khôi phục khống chế trên pháp thuyền, Vương Dịch An nghe được hai phe nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi giật mình: “Nguyên lai vị Tần tiền bối này vẫn chưa đạt tới Nguyên Anh!” Điều này thật sự làm hắn rất bất ngờ. Dù sao sự áp chế tuyệt đối của đối phương với tu sĩ Kim Đan đã để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc, khiến hắn một mực coi đối phương đã là tu sĩ Nguyên Anh. Đang khi nói chuyện, trong lòng tuy lo lắng cho Đại Phúc, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng thoát đi. Chỉ là ngay lúc này, từ hướng tây bắc, lại có một đạo người khoác da thú bụng lớn xuất hiện đạp không mà đến, như muốn chặn bọn hắn lại. Vương Dịch An cắn răng một cái, chỉ có thể thay đổi pháp thuyền, đi về phía nam bay đi. Chỉ là tên man nhân bụng lớn kia tốc độ cực nhanh, mắt thấy là sắp đuổi kịp pháp thuyền. “Khục...... Nhanh! Nhanh!” Lão giả nằm trên pháp thuyền, lòng nóng như lửa đốt. Vương Dịch An suy nghĩ điên cuồng chuyển động, lần nữa cắn răng, lại đổi hướng, thẳng tắp đi về chỗ Bạch Y Nữ Tu đang trong tình thế trốn sống dở chết dở. Ngay lúc này. Nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét thảm thiết! “Là Đại Phúc thúc!” Vương Dịch An trong lòng kinh hãi! Giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy chân trời bỗng nhiên hiện lên một đạo mây đen, mưa máu tuôn rơi xuống! Vương Dịch An trong nháy mắt cứng đờ! Trong mắt lóe lên một vòng khó có thể tin: “Chẳng lẽ Đại Phúc thúc nó......” Ầm! Tiếng kiếm ngân vang kịch liệt, đột nhiên vang lên! Vương Dịch An còn chưa hoàn hồn, không khỏi theo tiếng nhìn lại. Lập tức liền kinh ngạc phát hiện cách đó không xa Bạch Y Nữ Tu cầm trong tay một thanh kiếm khí tứ giai, đem mấy vị Nguyên Anh trước mặt đánh lui liên tiếp. Chỉ là cùng lúc đó. Nơi xa lại có thêm mấy đạo thân ảnh Nguyên Anh phi tốc chạy đến. Mà tên man nhân bụng lớn vừa đuổi theo hắn cũng rốt cục đuổi tới! Cười gằn đối với Vương Dịch An đưa tay ra. Lúc này, trước mặt thì có mãnh hổ phía sau có truy binh! Ngay cả Bạch Y Nữ Tu cũng không khỏi lộ ra vẻ hơi thay đổi. Nhưng mà cũng chính là ngay tại thời khắc này. Mọi người tại đây, chợt nghe được một đạo âm thanh sôi trào mãnh liệt như sóng cả! “Ầm ——” “Ầm ——” “Hả?” Tên man nhân bụng lớn đang chụp về phía Vương Dịch An sững lại, trong lòng có chút nghi hoặc. Lập tức vô ý thức liền nhìn về phương nam. Sau một khắc, khi nhìn thấy cảnh tượng ở chân trời, trong mắt hắn đột nhiên biến đổi: “Chạy mau!!!” Đúng là trực tiếp từ bỏ Vương Dịch An, phi nước đại mà chạy! Cứ thế trong lúc ngây người Vương Dịch An cũng không khỏi phải nhìn theo. Liền thấy nơi chân trời, một mảng lớn sóng biếc lại cuồn cuộn ở trên trời, che khuất bầu trời, cực nhanh đánh tới. Trên ngọn sóng, một thanh niên tuấn tú mặc áo bào rộng đang chắp tay lướt sóng, đứng ở trên đầu sóng. Dường như đã nhận ra nơi đây có giao chiến. Ánh mắt của tu sĩ áo bào rộng nhìn tới, phảng phất như trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách của đôi bên. Khi nhìn thấy Vương Dịch An, hắn đột nhiên ngây người. Chợt nở một nụ cười mừng rỡ. Thân ảnh đột nhiên biến mất không thấy. Tiếp theo một cái chớp mắt. Vương Dịch An liền thấy dưới chân mình đột nhiên có một ngọn sóng nước đẩy ra. Tôn thanh niên mặc áo bào rộng kia đúng là từ trong ngọn sóng nước đi ra. “Ngươi......” Vương Dịch An giật mình nhìn một màn này. Thanh niên mặc áo bào rộng lại ôn hòa cười với hắn. Không nói gì. Tay áo rộng hướng về mấy vị Nguyên Anh đang giao chiến với Bạch Y Nữ Tu khẽ vung lên. Mấy đạo dòng nước phảng phất như dây thừng, từ trong tay áo hắn bay ra, trong nháy mắt đã trói lấy những người kia. Bạch Y Nữ Tu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, kiếm khí tứ giai trong tay liên tục bắn ra mấy đạo kiếm quang, lập tức chém cho những người kia hồn phi phách tán. Mấy vị Nguyên Anh đang bay đến thấy cảnh này, lập tức sợ mất mật, quay đầu bỏ chạy. Trận chiến vừa rồi đã làm cho pháp lực của Bạch Y Nữ Tu tiêu hao rất nhiều, nàng cũng biết vừa đủ liền dừng, cong người rơi xuống trước mặt thanh niên áo bào rộng, trịnh trọng thi lễ: “Tần Lăng Tiêu bái kiến Thẩm Trấn Thủ!” Thanh niên áo bào rộng gật đầu, nhẹ giọng dặn dò: “Nơi này sắp đại chiến, ngươi chớ có tùy tiện tiến lên.” Vương Dịch An lại một phen giật mình: “Thẩm Trấn Thủ?” “Là Thẩm Trấn Thủ của Vạn Tượng Tông ta?!” Hắn lập tức lo lắng nói: “Thẩm Trấn Thủ, ta là đệ tử Vạn Tượng Tông, khẩn cầu ngài mau cứu......” Thanh niên áo bào rộng lại cười nhìn về phía Vương Dịch An: “Ngươi là Vương Dịch An đúng không? Cha ngươi thế nhưng là đã tìm ngươi rất vất vả.” “Vương Dịch An?” “Hắn cũng họ Vương? Sao mà trùng hợp vậy?” Một bên Bạch Y Nữ Tu trong lòng chấn động, không nhịn được nhìn về phía Vương Dịch An. Càng nhìn lại càng thấy giống. “Tiểu tử này, không phải là...... Con của hắn đó chứ?” Trong lòng không khỏi nảy lên suy đoán này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận