Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 299: Truy phủng (2)

Vương Bạt phụ họa cười hai tiếng, chợt thức thời từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ trắng. "Đây là đệ tử mới luyện chế được không lâu, ước chừng có thể dùng khoảng năm lần, sư thúc cứ cách ba tháng dùng một lần, đợi dùng hết thì sư thúc báo một tiếng, đệ tử đưa cho ngài. Chỉ là bây giờ số lượng linh kê này cực ít, e rằng không thể cung ứng kịp thời."
"Không sao!" Mã Thăng Húc ngạc nhiên nhận lấy bình sứ trắng, nhưng không cất vào nhẫn trữ vật mà trịnh trọng nói: "Sư chất, ngươi cứ nói là bao nhiêu, muốn công huân hay là linh thạch, cứ nói đừng ngại."
Vương Bạt nghe vậy liền vội xua tay: "Sư thúc đang nói đùa đấy, sư thúc bị thương vốn là do ta Vạn Pháp Phong gây ra sai lầm, sao có thể nói đến công huân, linh thạch chứ, có thể chữa lành vết thương cho sư thúc, đệ tử đã mãn nguyện rồi, tuyệt đối không thể được."
Nghe Vương Bạt nói vậy, dù không biết Vương Bạt có thật lòng nghĩ vậy hay không, Hồ Tái Hi và Thôi Đại Khí cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. "Thằng nhóc này, đúng là không giống với Diêu Vô Địch chút nào!" Hồ Tái Hi lẩm bẩm. Nếu là Diêu Vô Địch, nghe Mã Thăng Húc nói vậy thì đã lột sạch pháp khí chứa đồ của Mã Thăng Húc rồi ấy chứ.
Thôi Đại Khí cũng muốn nói lại thôi. Đây đâu phải lúc khiêm nhường. Ngươi là tu sĩ Vạn Pháp Mạch hao tốn của cải nhất, lẽ nào ngươi không biết sao, bây giờ bỏ qua cơ hội kiếm chác của Mã Thăng Húc, sau này muốn lấy tài nguyên sẽ còn khó hơn nhiều.
Mã Thăng Húc nghe Vương Bạt nói xong thì kinh ngạc, rồi lại không nén được tán thưởng: "Tiểu tử ngươi... Ta quả thật không nhìn lầm ngươi!"
"Nhưng một chuyện là một chuyện, vết thương của ta là do Diêu Vô Địch gây ra chứ không phải ngươi, huống chi ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, lại còn là người Vạn Pháp Mạch, phần lớn người trong mạch này đều không có bao nhiêu công huân. Giai đoạn Trúc Cơ chính là lúc cần nhiều tài nguyên để tu hành nhất... Vậy đi, ta chuyển cho ngươi 5000 công huân, coi như cảm ơn ngươi đã chuyên tâm nghiên cứu loại linh thực này cho ta, đi thôi, ta đang muốn đi Thiếu Âm Sơn, chúng ta đi đến đường nhiệm vụ bây giờ."
Thôi Đại Khí và Hồ Tái Hi nghe thấy con số này thì cũng không khỏi ngạc nhiên. 5000 công huân không phải là con số nhỏ. Trước đó Diêu Vô Địch đường đường là chủ một ngọn phong, không muốn mất mặt mà tự mình bày ra ván cờ linh uy cho lũ con nít, cũng chỉ lấy được 10.000 công huân từ mỗi người thôi. Đối với một tu sĩ chấp sự cấp thì phải làm hơn một trăm năm mới có thể có được mức lương như vậy. Mã Thăng Húc trực tiếp đưa ra nhiều công huân như vậy đủ thấy trong lòng vui vẻ thế nào.
Trong mắt Vương Bạt cũng thoáng qua một tia động tâm, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, liền kiên quyết lắc đầu từ chối: "Sư thúc, những lời đệ tử nói không phải khách sáo, công huân này, đệ tử tuyệt đối không thể nhận."
"Công huân tuy tốt, nhưng đệ tử đã nhận lời rồi, há lại có lý nào thay đổi?"
"Đây là đạo tâm của đệ tử, mong sư thúc đừng nói thêm."
5000 công huân, thật sự khiến hắn hơi động lòng. Nhưng xét cho cùng, cũng chỉ tương đương với lợi ích mấy năm nay Cố Văn mang lại thôi. Thế gian có câu “thiên kim mãi cốt”, hắn không có bản lĩnh đó, nhưng lấy 5000 công huân này bày tỏ thái độ tích cực với đồng môn không mấy hòa thuận của sư phụ cũng rất đáng. Huống hồ trước đó hắn đã nói với Mã Thăng Húc về việc trị thương, bây giờ nếu thu công huân lại có vẻ quá vụ lợi, đi ngược lại hành động trước đó của mình. Sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định từ bỏ. Mà có tiền lệ này, nghĩ đến những người kia cũng sẽ không tùy tiện gây khó dễ cho hắn nữa. Đây là tính toán cho tương lai, dù sao sau này hắn còn ở lại Vạn Tượng Tông rất lâu, ít đối đầu càng tốt. Những suy nghĩ này không cần phải nói tỉ mỉ cho người ngoài.
Mã Thăng Húc thấy vậy, sau khi bất đắc dĩ thì lại càng thêm thưởng thức Vương Bạt. Trong lòng không khỏi âm thầm tiếc nuối: “Hậu bối có đức như vậy, sao cứ phải để Diêu Vô Địch thằng oắt con kia thu làm đệ tử chứ!” Thật lòng, nếu không phải tông môn không cho phép, ông đã muốn ngỏ lời thu Vương Bạt làm đệ tử rồi. Dù sao người trọng tín thủ tín như vậy, tâm tính ổn trọng, thiên phú cũng không tệ, cách đối nhân xử thế cũng rất lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti, khiến người an tâm. Đúng là người thích hợp để kế thừa y bát của ông. Đệ tử của ông thật ra cũng không tệ, nhưng so với Vương Bạt thì lập tức ảm đạm hơn nhiều.
“Không biết hắn có hứng thú học một ít về Lê Thử chi đạo không...” Mã Thăng Húc thầm nghĩ.
Vương Bạt từ chối nhận công huân khiến ông lại có chút khó xử. Đệ tử người ta không ngại gian khổ nghiên cứu ra linh thực trị thương cho mình, cho dù là có lỗi sai trước đó của Diêu Vô Địch, nhưng nếu ông cứ nhận huỵch toẹt như vậy thì thật sự là không biết điều, để người ta chê cười. Nhưng ông ngoài công huân và linh thạch ra thì cũng không có gì quý giá để đáp lễ cả. Linh dược, linh thực do Lương Thực Bộ quản lý không ít, nhưng những thứ đó đều là của tông môn, ông chỉ là người quản lý thôi. Lão hữu Thôi Đại Khí thấy ông lúng túng, trong lòng khẽ động liền thúc giục: "Lão Mã, chuyện của Vương Bạt để sau, chúng ta tranh thủ đi trước, đừng để Khuất Sơn Chủ ở dưới đó sốt ruột."
Hồ Tái Hi cũng lập tức phản ứng lại, vội nói: "Đúng đúng đúng, còn ở đây xem náo nhiệt..."
Mã Thăng Húc nghe vậy thì cũng có bậc thang để xuống, vội nói với Vương Bạt: "Sư chất, linh thực này ta cứ nhận trước, đợi làm xong việc ta sẽ lại tìm ngươi."
"Sư thúc cứ dùng thoải mái." Vương Bạt cười gật đầu, rồi nhìn về phía Hồ Tái Hi đang định đi, cúi người hành lễ, vội nói: "Hồ sư thúc, không biết dạo gần đây ngài có thời gian không ạ?"
"Ta?" Hồ Tái Hi nghi ngờ xoay người lại, suy tư nói: "Trước đó đệ tử ta nói ngươi đã đến Hậu Thổ phong rồi... Lẽ nào ngươi muốn bắt đầu tu hành « Chân Dương Mậu Thổ Kinh »?"
"Quả nhiên không thể qua mắt được sư thúc." Vương Bạt không chút dấu vết nịnh nọt. Hồ Tái Hi lại có chút hưởng thụ gật đầu: "Đã vậy, ngươi cứ đến tìm ta, nhưng dạo này ta bận việc sắp xếp địa điểm cho Vấn Đạo đại hội... ngươi đến tìm ta vào buổi tối vậy, lúc đó ta sẽ chỉ điểm cho ngươi."
Vương Bạt mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng hành lễ lần nữa. Thấy Hồ Tái Hi phất tay rồi hóa thành một đạo lưu quang màu vàng đất biến mất, còn Thôi Đại Khí và Mã Thăng Húc cũng khẽ gật đầu với Vương Bạt rồi hóa thành lưu quang bay đi. Thấy ba người rời đi, Vương Bạt trầm ngâm một chút, rồi cũng quay về Vạn Pháp Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận