Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 700: Tiên Khuyết (1)

Chương 700: Tiên Khuyết (1)
Chỉ là lúc này, Tổ Vấn Thu đang nhìn chằm chằm Vương Bạt, lại đột nhiên lên tiếng nói: “Thái Nhất Sơn Chủ, hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải?”
Vương Bạt nghi ngờ nhìn Tổ Vấn Thu, lập tức giật mình nói: “Đã từng gặp ở đâu? À, đúng rồi, hôm đó ở Vạn Bảo Phường đi đến Ngọc Hồ Phường, ta cũng có mặt ở đó.”
Sắc mặt Tổ Vấn Thu khó coi, trong mắt vẫn mang theo chút hoài nghi: “Thật vậy sao?”
“Vấn Thu!”
Lê Trung Bình lớn tiếng quát khẽ một tiếng, lập tức đổi giận thành cười, nhìn Vương Bạt, hổ thẹn nói: “Sư điệt của ta được sư huynh ta cưng chiều, nên ăn nói không có chừng mực, đạo hữu mong được tha thứ.”
Tuy trêи mặt Vương Bạt có vài phần không vui, nhưng vẫn tùy ý khoát tay, bất quá cũng không nói gì thêm.
“Đa tạ đạo hữu khoan dung độ lượng.”
Lê Trung Bình lạnh lùng liếc Tổ Vấn Thu một cái, sau đó chắp tay thi lễ với Vương Bạt, rồi nhanh chóng bước lên, đi về phía vị trí lầu các kia.
“Sơn Chủ, bây giờ chúng ta làm gì?”
Dư Vô Hận, Dư Ngu cùng Trần Huyền, Bào Thi Quỷ Vương, Mậu Viên Vương đều tựa vào xung quanh Vương Bạt, Bào Thi Quỷ Vương không nhịn được hỏi.
Vương Bạt không trả lời, mà nhìn về phía Trần Huyền, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ ngươi còn xác định được phân thân của ngươi ở đâu không?”
Trần Huyền chần chừ một lúc, rồi chỉ vào vị trí lầu các trên đỉnh núi. “Chính là ở chỗ đó.”
Vương Bạt thấy vậy, có chút trầm mặc. Nơi đó, cũng chính là phương hướng con dị thú đầu bạc thân ngựa bị hắn cố ý thả đi vừa nãy đã chạy. Thấy tu sĩ không ngừng lên núi, Vương Bạt trầm ngâm một hồi, nhìn về phía Trần Huyền và Bào Thi Quỷ Vương, lần nữa hỏi một vấn đề: “Bí mật ảo ảnh này, rốt cuộc có gì đặc thù?”
Bào Thi Quỷ Vương vẻ mặt hơi buồn rầu, mặc dù hắn từng buôn bán ở phường thị bên ngoài Đại Hải Thị không ít, nhưng dù sao đó cũng là chuyện khi còn trẻ, tu vi không cao, hiểu biết có hạn, chần chờ nói: “Ta chỉ nghe nói, ảo ảnh này từ khi xuất hiện đến nay, chưa ai tìm ra vị trí của nó. Có người nói đây là cảnh sắc bên ngoài Giới Loạn Chi Hải chiếu đến đây, nói rõ bên trong Đại Hải Thị có thể có đường thông đến bên ngoài Giới Loạn Chi Hải, thậm chí có thể thông lên thượng giới… Cũng có người nói, nơi đây có lẽ cất giấu bí mật chân chính về sự ra đời của Đại Hải Thị… Còn có người nói, nơi đây có lẽ chính là nơi ở của Tiên Nhân… Mỗi người mỗi ý.”
Trần Huyền thì nói: “Theo ta biết, Tam Giới bên này, nhất là Ấm Ngọc Giới, vẫn luôn không ngừng thăm dò Đại Hải Thị, gần như mỗi lần Đại Hải Thị mở ra, người của bọn họ len lỏi vào đều là người thực lực không thấp, cho nên, ta cảm thấy người Ấm Ngọc Giới có lẽ biết chút gì đó.”
“Còn về Song Thân Giới, chắc hẳn cũng có thăm dò, chỉ có Khinh Thánh Giới là không mấy năng nổ.”
“Ấm Ngọc Giới...” Vương Bạt khẽ nhíu mày. Ấm Ngọc Giới dường như luôn xuất hiện ở mọi nơi kể từ khi bọn họ tiến vào Giới Loạn Chi Hải.
“Vậy chúng ta có nên đi xem thử không?” Dư Ngu có chút kích động.
Vương Bạt liếc nhìn mọi người muốn nói lại thôi, hơi cúi đầu nhìn Trần Huyền, lại nhìn xuống bậc thang bên dưới vẫn thấy không ít tu sĩ, trong lòng vô số suy nghĩ thoáng qua, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu: “Đi thôi… Còn phải giải cứu phân thân của Trần đạo hữu nữa.”
“Tốt! Ha ha!” Dư Ngu mừng rỡ nhảy lên, không hề e ngại, toàn là sự vui sướng và kích động trước thử thách.
Trần Huyền cũng không nhịn được giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Bạt, không nhịn được nói: “Đạo hữu ngươi...”
“Đừng nhiều lời, đi thôi!” Vương Bạt đi đầu bay lên. Mậu Viên Vương vội vàng đuổi theo.
“Chờ ta một chút!” Dư Ngu hô lớn. Lập tức cũng vội vàng đi theo. Dư Vô Hận cùng Bào Thi Quỷ Vương cũng theo sát phía sau. Trần Huyền đứng sững sờ tại chỗ vài giây, im lặng khẽ gật đầu, tựa hồ đã đưa ra quyết định nào đó. Sau đó cũng nhanh chóng theo sau.
Đều là đại tu sĩ, khi phía trước không có cản trở, mấy người rất nhanh liền vượt qua đám người phía trước. Đám người thấy Vương Bạt, dù có bí mật ảo ảnh hấp dẫn phía trước, nhưng cũng không dám thất lễ, nhao nhao nhường đường. Một đường thông suốt, Vương Bạt nhanh chóng lên đến đỉnh núi, cũng thu toàn bộ kiến trúc trước mặt vào tầm mắt.
Phía dưới mây mù, tiên khí lượn lờ. Nơi này, quả thực là một Tiên Khuyết.
Cái gọi là Tiên Khuyết, không ở núi cao, không ở vực sâu, không ở nhà lầu, không ở nơi huyền diệu khó lý giải. Trong sương mù lượn lờ, mơ hồ chỉ thấy một đình viện, trong viện có một lầu nhỏ tứ phía thông thoáng, có ba gian nhà dựng theo hình tam giác.
Bên cạnh lầu nhỏ có một ao nước nhỏ, bên cạnh ao nước có một ngọn núi giả, đi dọc theo đường đá bên núi giả, có ba năm cây linh thực không rõ tên, đi vào sâu bên trong là một đình nghỉ mát. Không tính là đẹp đẽ, thậm chí khi đứng trêи đỉnh núi quan sát, cũng không thấy có bao nhiêu cảnh đẹp. Nhưng khi tiên vụ lượn lờ, tự có một loại cảm giác tiên khí ung dung. Khiến lòng người sinh cảm giác rộng lớn bao la hùng vĩ, nên được gọi là “Khuyết”.
Đây là hình ảnh trong mắt tu sĩ tầm thường, nhưng không phải những gì hắn thấy. Hắn chỉ thấy một mảnh “vực sâu” hoàn toàn bị hai màu đen trắng xen lẫn, có quy tắc phức tạp hơn quy tắc ở Tiểu Thương Giới vô số lần! Vô số quy tắc từ bên trong vực sâu này, không ngừng phun ra nuốt vào. Đó là nơi khiến nguyên thần hắn cũng phải rùng mình.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, thở dài một tiếng. Cảm nhận một chút, ở nơi này, hắn đã không thể cách mặt đất, giống như những tu sĩ khác, bị giới hạn bởi quy tắc nơi này. Có chút tiếc nuối.
Lập tức ánh mắt hắn hơi thay đổi, hắn liền phát hiện muốn vào được Tiên Khuyết này, cần phải từ đỉnh núi xuôi theo thềm đá xuống hơn trăm bước, mới có thể vào trong đó.
Mà giờ phút này trên đoạn thềm đá hướng xuống này cùng với đường đi đến cửa lớn đình viện, đã đứng đầy tu sĩ. Chen vai thích cánh, gần như không còn chỗ đứng.
Nhưng xung quanh hắn, tất cả tu sĩ đều cẩn thận né sang một bên, chỉ để lại một vòng không lớn không nhỏ cho hắn. Nhưng Vương Bạt nhanh chóng chú ý, giờ phút này các tu sĩ ở đây đều đang tụ tập về phía cửa lớn của đình viện, mở to mắt, nhìn vào bên trong viện, rõ ràng cửa lớn đình viện đang mở rộng, nhưng lại không ai dám vào trong.
“Sơn Chủ…” Bào Thi Quỷ Vương cùng những người khác nhìn về phía Vương Bạt. Các tu sĩ giới ngoại xung quanh cũng cẩn trọng nhìn hắn, rõ ràng xung quanh đang rất chen chúc, nhưng không ai dám phát ra tiếng động.
Vương Bạt trầm ngâm một lúc, mắt nhìn Trần Huyền, khi thấy Trần Huyền ra hiệu, hắn mới gật đầu: “Chúng ta đi qua đi!”
Vừa dứt lời, các tu sĩ giới ngoại xung quanh liền vội vàng nhường ra một con đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận