Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 380: Đông Thánh cố nhân (2)

Vương Bạt tò mò vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Trước mắt, khu rừng rậm rạp vốn không thấy điểm cuối, đến chỗ này lại dần thưa thớt. Có thể lờ mờ nhìn thấy những vạt đất đen dưới gốc cây. Không bao lâu, khi xe ngựa chậm rãi tiến tới, nhanh chóng xuất hiện một tấm bia đá màu xanh đen to lớn, đứng sừng sững nơi cuối chân trời, như một nén hương cắm thẳng lên trời. Trên bia đá, khắc mấy chữ lớn ngay ngắn: “Vạn Chú Môn”. Khi đến gần Vạn Chú Môn, số lượng tu sĩ qua lại ngày càng đông. Vương Bạt cũng thấy vài đạo thân ảnh tu sĩ vội vã bay ngang qua. Nhưng dường như tất cả mọi người đều có một sự ngầm hiểu, giữ khoảng cách nhất định và không dùng thần thức quan sát lẫn nhau. "Vạn Chú Môn này giỏi về chú pháp, nên thường chế tác các loại phù lục chú thuật, pháp khí để bán ra ngoài, hiện tại Sâm Quốc có không ít tu sĩ tập trung lại, công việc buôn bán của Vạn Chú Môn càng thêm phát đạt." Lý Ứng Phụ cảm khái nói. Vương Bạt gật đầu, với việc này hắn ngược lại không thấy lạ. Hắn còn nhớ trận chiến lớn đầu tiên mà mình đã từng trải qua, chính là trận giao phong giữa Đông Thánh Tông và Thiên Môn Giáo. Khi đó Tần Trưởng Lão Chấp Ác Phòng của Đông Thánh Tông, đã dùng "kiếp phù du chú" của Vạn Chú Môn để ám s·á·t một tu sĩ Kim Đan khác từng phản bội. Người đó trước đó hoàn toàn không hay biết. Có thể thấy, chú pháp của Vạn Chú Môn thực sự rất độc đáo. Cũng chẳng trách sẽ có người tìm đến mua. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hơi nghi hoặc: "Đám người Đông Thánh Tông sau này đã đi đâu mất rồi?" "Thiên Môn Giáo bị tiêu diệt, bọn họ cũng chưa từng trở về." "Còn nữa, Diệp Linh Ngư bây giờ thế nào rồi?" Trong đầu hắn, bất chợt hiện lên bóng dáng một thiếu nữ áo tím ngây thơ, thuần khiết. Hắn không hề có ý nghĩ khác với thiếu nữ đó. Chỉ là mỗi khi nhớ đến nàng, hắn lại nhớ đến mấy lần gặp mặt ngắn ngủi, nhớ về quãng thời gian vô cùng khó khăn kia... Hắn khẽ lắc đầu không để lại dấu vết. Tần Trưởng Lão kia đã trăm phương ngàn kế đoạt xác Diệp Linh Ngư, giờ đã nhiều năm như vậy, có lẽ đã thành công rồi. Hắn dù có năng lực ngăn cản bây giờ, cũng là chuyện vô ích. Nghĩ đến đó, hắn chuẩn bị hạ màn xe xuống. Ngay lúc này, sắc mặt Vương Bạt chợt khẽ biến. Ánh mắt mang chút khó tin nhìn về phía không xa. "Sao lại trùng hợp vậy?" Ở đó, ba thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên một chiếc phi thuyền, cũng hướng về phía Vạn Chú Môn bay tới. Tốc độ của họ nhanh hơn xe tam giác tê ngưu một chút. Cảm nhận được ánh mắt của Vương Bạt, vị tu sĩ trung niên khoác áo bào xám, hai bên tóc mai hoa râm, gương mặt hơi có chút tiều tụy đang ngồi ở giữa ba người liền cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Bạt. Khi thấy đó là một gương mặt trẻ tuổi xa lạ, hắn có hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ cảnh giác trên mặt không hề giảm bớt. Tu sĩ bên cạnh phát hiện sự khác thường của tu sĩ trung niên, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Tông Chủ, sao vậy?" Tu sĩ trung niên nhìn chiếc xe ngựa đang bị bỏ lại phía sau, cùng với tu sĩ Kim Đan kỳ đang khống chế xe, trầm mặc một lát, liền lắc đầu nói: "Không có gì...... lát nữa các ngươi đừng lên tiếng, ta sẽ đi thương lượng với người của Vạn Chú Môn." Nghe tu sĩ trung niên nói vậy, một tu sĩ mặt sáp không kìm được nói: "Tông Chủ, còn gì để thương lượng nữa? Mỗi năm chúng ta đã phải cống nạp cho Vạn Chú Môn nhiều Linh Thạch như vậy rồi! Lấy đâu ra tài nguyên để nuôi đám đệ tử mới nhập môn nữa chứ? Công tích mà Thiện Công Phòng vất vả kiếm được, còn chẳng đổi được Linh Thạch! Vậy mà bọn chúng vẫn muốn tăng! Ta nói chúng ta đáng ra không nên đến cái Sâm Quốc bỏ đi này......" "Cao sư đệ! Không được ăn nói lung tung!" Một vị lão giả ở bên cạnh vội vàng quát nhỏ. Tu sĩ trung niên lại nhẹ nhàng ngăn cản lão giả, vẻ mặt ủ rũ nói: "Huệ sư đệ, cứ để Cao sư đệ nói đi, là do Kỷ Lan ta có lỗi với mọi người, làm lỡ dở cơ nghiệp tổ tông, còn liên lụy đến việc mọi người phải rời bỏ quê hương, đến cái Sâm Quốc này chịu khổ." Lời nói của tu sĩ trung niên làm cho tu sĩ mặt sáp vừa rồi lộ vẻ xấu hổ: "Tông Chủ, miệng ta vụng về, ngươi nên biết ta không có ý đó...... Thiên Môn Giáo đã bị diệt, chúng ta có quay về cũng là con đường cụt, hà tất phải treo cổ ở cái Sâm Quốc này?" "Nếu lúc trước chúng ta không vì mở tông môn ở cái Sâm Quốc này, tiêu tốn không ít Linh Thạch, thì giờ có lẽ đã đủ tài nguyên cho ngươi bước vào Nguyên Anh rồi......" Lão giả liền nhíu mày cắt ngang: "Cao sư đệ, chuyện này đã nói nhiều rồi, dù Thiên Môn Giáo đã không còn, nhưng Phiên Minh Nguyên Thần cũng đã chạy, linh mạch bản địa cũng đã bị tứ tông khác chia cắt hết, chúng ta có về cũng chỉ còn lại một mảnh đất trơ trụi thôi, quyết định của Tông Chủ không sai." "Nhưng ở lại Sâm Quốc thì có ích lợi gì?" Tu sĩ họ Cao không nhịn được nói: "Lập tông ở đây, chẳng khác nào chậm đao cắt thịt, đợi Vạn Chú Môn ăn tươi nuốt sống chúng ta thôi sao?" "Quay về, tốt xấu gì chúng ta còn có giao tình với tứ tông khác, không quay về, sớm muộn chúng ta cũng bị bọn chúng ăn sạch sành sanh!" Nghe tu sĩ họ Cao nói, tu sĩ trung niên có chút trầm mặc, chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Ta hiểu ý của Cao sư đệ...... bây giờ, trước tiên hãy giải quyết cái khó khăn trước mắt này đã." "Nhưng mà......" Tu sĩ họ Cao định tranh luận thì bị lão giả giữ chặt. Tu sĩ trung niên thấy vậy cũng chẳng có tâm trạng nhiều lời, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tu sĩ họ Cao bất mãn nhìn lão giả: "Huệ Sư Huynh, ngươi kéo ta làm gì? Chúng ta cần gì phải cống nạp cho Sâm Quốc nữa chứ, chi bằng cứ trực tiếp đi thôi......" Lão giả liếc nhìn tu sĩ trung niên một cái, hít một hơi: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi chỉ nhìn cái lợi trước mắt, Tông Chủ lại phải cân nhắc nhiều hơn, ngươi nghĩ chỉ có mỗi mình ngươi thông minh chắc? Đi! Lát nữa nghe theo lời Tông Chủ, đừng có gây chuyện." Nghe lão giả nói, tu sĩ họ Cao há miệng, cuối cùng đành im lặng, đầy bụng ấm ức. Nhưng tu sĩ trung niên vừa nhắm mắt lại liền phải mở mắt ra. "Đến rồi." Ánh mắt của hắn quét qua. Một cây gừa cao ngất, trải rộng hơn mười dặm, một mình chống đỡ cả một khoảng tán cây xanh biếc. Lờ mờ có thể thấy trong tán cây ẩn chứa động phủ, cung điện...... Nhưng bên ngoài cây gừa to lớn này, vẫn có một kết giới trong suốt bao quanh. Khi phi chu đến đây, liền dừng lại. Một đạo thân ảnh gầy gò, trên người treo đầy người rơm, từ bên trong kết giới trong suốt bay ra, ánh mắt lướt qua ba người trên phi thuyền, sau đó dời đi ánh mắt, giọng lạnh tanh cất cao: "Người đến là ai?" Tu sĩ trung niên trên phi thuyền lập tức sắc mặt trầm xuống. Còn tu sĩ họ Cao thì suýt không nhịn được mà nổi cơn giận, nhưng bị lão giả vội vàng kéo lại, vẻ mặt nặng nề nói "Quên lời Tông Chủ dặn rồi sao!" Tu sĩ họ Cao giận đến nắm chặt tay, nghiến răng quay đầu đi. Bọn họ đã đến đây mấy lần rồi, nếu là phàm nhân thì có thể quên, nhưng đối phương lại là tu sĩ, sao có thể quên được, căn bản chính là cố tình gây khó dễ. Còn tu sĩ trung niên hít sâu một hơi, gượng gạo nở một nụ cười: "Vưu đạo hữu, ha ha, tại hạ Kỷ Lan, lần này đến là muốn cầu kiến Phàn trưởng lão của quý môn, xin Vưu đạo hữu thông báo giúp một tiếng." "Gặp Phàn Trưởng Lão?" Thân ảnh gầy gò kéo dài giọng: "Gần đây có nhiều việc, Phàn Trưởng Lão cũng không rảnh......" Nhìn thấy đối phương đang nghiêng đầu nhìn mình, tu sĩ trung niên ngực không khỏi có chút phập phồng. Nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn cơn giận, miễn cưỡng duy trì nụ cười, lấy từ bên hông ra một cái túi trữ vật, có chút lạnh nhạt nhét vào tay đối phương: "Cái kia...... Vưu đạo hữu, ngươi xem......" Thần thức của thân ảnh gầy gò đảo qua, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhét túi trữ vật vào trong ngực, giọng điệu không kiên nhẫn nói "Được rồi, cứ chờ ở đây, ta đi thông báo một tiếng." "Làm phiền Vưu đạo hữu!" Tu sĩ trung niên vội vàng nói. Thân ảnh gầy gò nhanh chóng bay trở về phía kết giới trong suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận