Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 273: Tam Tông

Chương 273: Tam Tông
“Vương Bạt, đứng lên đi, sư thúc lão nhân gia ông ấy đã rời đi rồi.”
Vương Bạt nghe vậy, vội vàng đứng lên. Quả nhiên liền thấy đối diện trên bồ đoàn đã không còn ai. Diêu Vô Địch lại là cao hứng vỗ vào người Vương Bạt: “Thằng nhóc nhà ngươi! Ha ha! Lão tử… Ta quả nhiên không có nhìn lầm người!”
Vương Bạt chỉ cảm thấy chính mình giống như bị một ngọn núi vỗ một cái, toàn thân cũng không khỏi phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
“Khụ khụ...”
Một bên Đường Tịch nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở: “Sư huynh ngươi có thể nhẹ tay một chút được không?”
Diêu Vô Địch vội vàng thu tay lại, cười hề hề nói: “Ha ha, thân thể này hơi yếu, nhưng phải thật tốt luyện một chút…”
Khóe miệng Vương Bạt giật giật, không hiểu cảm thấy mình có phải thật sự nên nghe theo lời Đỗ tiền bối kia, đổi một sư phụ khác. Bất quá ý nghĩ này chỉ vừa mới nhen nhóm, liền bị hắn xóa sạch. Hắn không thiếu tuổi thọ, với điều kiện tiên quyết như vậy, chỉ cần hắn chịu được sự nhàm chán, tài nguyên cũng hoàn toàn có thể làm được góp gió thành bão. Cho nên đối với hắn mà nói, khuyết điểm mà lão giả nói tới hoàn toàn không phải là vấn đề lớn. Ngược lại là sự coi trọng của Diêu Vô Địch đối với hắn, làm cho hắn càng để ý. Thậm chí hắn nghe Đường Tịch nói, đối phương là cố ý từ Trần quốc bay hơn nửa năm trời chạy đến tìm hắn. Với sự coi trọng như thế, Vương Bạt cảm thấy cho dù hắn có bái nhập cái môn phái Tề Yến nào đó, cũng chưa chắc có thể nhận được đãi ngộ như vậy. Đây mới là thứ ngàn vàng không đổi được. Huống chi, người khác đều nói hắn là ngự thú thiên tài, chỉ có chính hắn biết, mình tuy rằng có chút thiên phú, nhưng chẳng thể nào so với các thiên tài được. Chẳng qua là do giai đoạn đầu có đại lượng Linh thú để hắn luyện tập, và với thân phận linh trù, làm cho hắn đối với việc nhận biết và lý giải linh thú, có nhiều góc độ hơn so với các tu sĩ ngự thú bình thường mà thôi. Một khi ưu thế này không còn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hình tượng nhân vật này sụp đổ. Chi bằng cứ tiếp tục lấy việc bồi dưỡng Linh thú làm phụ trợ thủ đoạn. Những ý nghĩ này, mới là nguyên nhân cuối cùng để hắn chọn Diêu Vô Địch. Đương nhiên, cũng không thể không nói, trước đó cảnh tượng Diêu Vô Địch từ trên trời giáng xuống, quét ngang tu sĩ Hương Hỏa Đạo kia, hoàn toàn chính xác đã mang đến cho hắn sự rung động lớn lao. Cũng làm cho tình cảm của hắn, càng thêm nghiêng về Diêu Vô Địch.
“Đi! Đi trước xem đạo lữ của ngươi thế nào rồi.”
Diêu Vô Địch cười ha hả liền chuyển chủ đề. Ba người lúc này đi ra khỏi thiên điện, theo Đường Tịch dẫn đường, vượt qua một mảnh cấm chế, rất nhanh liền tới được một vùng đồng bằng bát ngát. Trên đồng bằng, rải rác mấy gian phòng nhỏ. Mà tại một vị trí cách mấy căn phòng không xa. Một bóng người có chút hư ảo đang xếp bằng giữa không trung, nhắm hai mắt, thân thể chậm rãi lên xuống. Bốn phía rải rác mấy đạo kiếm ảnh ở bên cạnh hắn trên dưới tung bay. Chính là Triệu Phong, người đã hao hết lực lượng thần hồn. Vương Bạt sau khi tới nơi này, ngay lập tức liền thỉnh cầu Diêu Vô Địch ra tay cứu chữa, bất quá Diêu Vô Địch trực tiếp giao việc này cho Đường Tịch. Nhờ có Đường Tịch ra tay, Triệu Phong rất nhanh đã tái tạo lại hình người, chỉ là do trước đó đã hao tổn quá lớn, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tỉnh lại được. Bây giờ đang tiêu hóa linh vật Đường Tịch đưa cho. Vương Bạt cũng không có quấy rầy Triệu Phong, rất nhanh đã đi đến trước một gian phòng ở. Thứ mà Diêu Vô Địch nói trước đó, quà tặng cho hắn, chính là một phần linh tài hoàn chỉnh để bồi dưỡng tiên thiên linh căn và tiên thiên khí huyết. Đây quả thật là một món quà làm cho Vương Bạt vui mừng khôn xiết. Dù sao thời gian hắn luyện chế Linh kê tinh hoa quá ngắn, hắn căn bản không thể tích lũy đủ Linh Thạch cần thiết. Lại càng không cần phải nói, bên trong những linh tài mà Diêu Vô Địch tặng, có không ít các linh vật tứ giai vô cùng trân quý, những vật này có tác dụng rõ rệt hơn đối với việc tăng cường tiên thiên linh căn. Đến ngay cả Đường Tịch nhìn thấy cũng không khỏi giật mình.
“Sư huynh lại còn có cất giữ những thứ này sao.”
“Cất giữ cái rắm, tiện tay cướp của mấy đại gia tộc Đại Sở mà thôi.”
Diêu Vô Địch không chút che giấu nói. Những linh vật này lập tức được giao cho vị nữ tu trung niên đã chiếu cố Bộ Thiền trước đó. Tính toán thời gian, hẳn là cũng không sai biệt lắm. Diêu Vô Địch cùng Đường Tịch tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có Vương Bạt một mình khẩn trương đi đến trước cửa phòng. Tựa hồ là đã nhận ra có động tĩnh. Rất nhanh, một vị nữ tu trung niên liền vén rèm cửa lên, đi ra. Thấy Vương Bạt, khẽ cau mày: “Là ngươi sao? Không phải đã bảo mấy ngày nữa hãy đến sao?”
Vương Bạt lại vội vàng hỏi: “Đạo hữu, Bộ Thiền không có chuyện gì chứ?”
Nữ tu trung niên thấy dáng vẻ lo lắng của Vương Bạt, ngữ khí ngược lại có phần dịu dàng hơn: “Bây giờ vẫn chưa sinh nở, không sao cả, nhóm linh tài này phẩm chất cực tốt, với thể chất của nàng, e là chỉ cần mười năm là có thể luyện hóa hết, dung nhập vào thai.”
Vương Bạt lập tức thở phào một hơi. Bất quá khi nghe thời gian đó, lại không khỏi lưỡi líu lại.
“Mười năm…”
Phàm nhân mang thai, cũng chỉ mất mười tháng mà thôi. Vương Bạt vừa định vào nhà xem tình hình Bộ Thiền, liền bị nữ tu trung niên ngăn lại.
“Bây giờ là lúc linh tài nhập thể quan trọng, đừng làm phiền nàng.”
Vương Bạt sững sờ, vội vàng gật đầu.
“Làm phiền đạo hữu.”
Hắn tuy nói đã bái Diêu Vô Địch làm sư phụ, theo vai vế thì xem như sư thúc của nữ tu trung niên này. Nhưng hắn còn chưa chính thức nhập môn, cho nên cũng không có đổi giọng. Mọi thứ ở chỗ Bộ Thiền đều thuận lợi, hắn cũng lập tức an tâm, hết lo lắng.
“Sư phụ.”
“Đường tiền bối.”
Vương Bạt cảm kích hướng Diêu Vô Địch, Đường Tịch thi lễ một cái. Sắc mặt Đường Tịch phức tạp, khoát tay. Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy việc Vương Bạt bái nhập môn hạ Diêu Vô Địch, thực sự quá lãng phí. Bất quá so với thái độ của Tề Yến, thì Diêu Vô Địch có lẽ xem như cũng không tệ. Diêu Vô Địch thỏa mãn vỗ vai Vương Bạt, lần này hạ tay có chút chừng mực: “Hai nhà chúng ta đừng khách sáo như vậy, yên tâm, về sau đảm bảo không ai dám khi dễ ngươi nữa. Ai dám động vào ngươi, lão tử trực tiếp lột da hắn!”
Vương Bạt cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người sư phụ, cảm giác an toàn này lập tức ập tới. Vội vàng gật đầu. Đường Tịch ngược lại nhớ đến điều gì đó, mở miệng nói: “Vương Bạt, ngươi bây giờ đã có tư cách bái nhập tông môn, liên quan đến tông ta, cũng có thể nói với ngươi một câu.”
“Tông môn? Xin Đường tiền bối chỉ điểm!”
Vương Bạt có chút rùng mình, vội vàng đứng nghiêm lên. Hắn đã sớm đối với tông môn mà Đường Tịch nói tò mò, chỉ là luôn bị trở ngại vì không có tư cách. Đường Tịch đang định lên tiếng thì chợt phát giác được một luồng ánh mắt vô cùng nguy hiểm tựa hồ đang nhìn chằm chằm mình, hắn vội vàng nhìn lại, lại phát hiện ánh mắt kia thình lình đến từ Diêu Vô Địch.
“Ngô…”
Đường Tịch cổ rụt lại, lập tức phản ứng. Vội vàng gượng gạo cười: “Ha ha, liên quan tới tông môn, sư huynh lại hiểu biết hơn ta nhiều, không bằng để sư huynh nói cho sư chất đi?”
Diêu Vô Địch ho khan một tiếng, vẻ chần chừ: “Cái này không hay lắm thì phải, hay là sư đệ tiếp tục giảng đi.”
“Không có, không có, sư đệ biết thật sự quá ít, hay là sư huynh tới nói đi.”
Đường Tịch cười rạng rỡ, trong lòng thầm mắng.
“Được rồi được rồi, vậy để ta nói một chút vậy.”
Diêu Vô Địch miễn cưỡng nói. Vương Bạt hồ nghi liếc nhìn hai người, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Bất quá rất nhanh sự chú ý của hắn đã bị lời Diêu Vô Địch hấp dẫn.
“Như ngươi biết, chúng ta đều là tu sĩ Đại Tấn.”
“Cương vực Đại Tấn trải dài hơn trăm vạn dặm, trong đó tông môn vô số, nhưng những tông môn được công nhận đứng đầu nhất, đếm trên đầu ngón tay, chỉ có ba.”
Diêu Vô Địch giơ ba ngón tay: “Ngàn vạn pháp thuật, chỉ cầu trường sinh, “Trường Sinh Đạo Tông”.”
“Bao la trời đất vạn tượng, vạn tượng đều có thể thành đạo “Vạn Tượng Tông”.”
“Và thần bí khó lường, mỗi đời đệ tử chỉ có vài người “Du Tiên Quan”.”
“Ta và Đường sư thúc ngươi, chính là xuất từ một trong ba tông này –”
“Vạn Tượng Tông!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận