Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 374: Dưỡng dục chúng sinh (3)

Vương Bạt lộ vẻ suy tư: “Thóc gạo...... Xem ra chỉ có thể để các tông môn bản địa nghĩ cách.” Thân là địa đầu xà, những tông môn này về tu vi cảnh giới và chiến lực, tuyệt đối không sánh bằng tu sĩ Vạn Tượng Tông. Nhưng chuột có đường đi của chuột, những tông môn bản địa này tiếp xúc với phàm nhân khá nhiều, biết đâu lại có cách. Mà các tông môn bản địa ở Trần Quốc hiển nhiên không dám chống lại cái đùi lớn Vạn Tượng Tông này. Thậm chí còn không thiếu kẻ chủ động đến gần, thả ra thiện ý. Hai ngày sau. “Hạ Tông Cửu Linh tông Tông Chủ Sư Thái Hòa, bái kiến Vạn Tượng Thượng Tông đại đức Vương Chân Nhân!” Một vị tu sĩ mặt mũi già nua cung cung kính kính đứng trước mặt Vương Bạt, thật sâu cúi chào. “Sư Thái Hòa?” Vương Bạt nhìn tiểu lão đầu trước mắt, nghe cái tên này, nhất thời không hiểu có một cảm xúc kỳ lạ và phức tạp. Với cái tên này, hắn cũng không lạ lẫm. Mấy chục năm trước, khi hắn còn ở Đông Thánh Tông, đã từng chuyên môn nghiên cứu các tông môn khác của Trần Quốc. Lúc đó hắn định rời Đông Thánh Tông, bái nhập các tông môn khác. Trong một vài ghi chép của Đông Thánh Tông, đã từng có ghi lại tên của vị sư Tông Chủ này. Nhưng không ngờ được là, mấy chục năm sau, thời gian trôi qua, người ngày xưa đối với hắn là một tồn tại cao cao tại thượng, bây giờ lại ở trước mặt hắn khom người hành lễ, không dám ngẩng đầu...... Thời gian, quả thật là một thứ kỳ diệu. Trong lòng thầm cảm thán một tiếng, nhưng hắn cũng không cởi bỏ thân phận ở trước mặt đối phương, để hưởng thụ cái thú vui nhàm chán khi nhìn đối phương chấn kinh. Hắn liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi nói ngươi có thể cung cấp cho ta 200 triệu thạch lương thực và một lượng lớn tinh than chịu lửa, lời này là thật?” “Là thật! Là thật!” Sư Thái Hòa vội vàng nịnh nọt, lộ ra vẻ có chút câu nệ, e dè: “Mấy năm trước, các nơi gặp tai họa, Hạ Tông thu nhận không ít dân tị nạn, xuất phát từ lòng thương cảm, cho nên Hạ Tông cũng tích trữ không ít, đương nhiên đây nhất định là không đủ, nhưng Hạ Tông am hiểu nuôi dưỡng linh thú, thường xuyên giao dịch với các tông môn xung quanh, có thể đổi được không ít lương thực.” Vương Bạt nghe vậy, mắt liền sáng lên. Nhưng chợt cau mày nói: “Các ngươi không phải là muốn cướp đoạt từ chỗ phàm nhân bản địa chứ?” “Chân nhân tuyệt đối đừng hiểu lầm, Hạ Tông biết Đại Tấn xưa nay coi trọng phàm nhân, sao dám cả gan làm loạn, xin chân nhân cứ yên tâm.” Sư Thái Hòa vội vàng vỗ ngực bảo đảm. Vương Bạt nghe vậy, có chút trầm ngâm, chợt cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Ngươi giúp ta như vậy, có mục đích gì?” Trước sự thẳng thắn của Vương Bạt, Sư Thái Hòa có chút không lường trước được, nhưng dù sao cũng là tông chủ, hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, lần nữa cung kính thi lễ: “Không dám, Hạ Tông ngưỡng mộ Thượng Tông nhiều năm, hôm nay rốt cục may mắn được gặp mặt, nào dám yêu cầu gì? Chỉ mong có thể có chút tác dụng đối với tông, Cửu Linh tông trên dưới liền vui mừng khôn xiết.” Nghe Sư Thái Hòa mặt không đổi sắc lại nói những lời nịnh nọt buồn nôn, dù Vương Bạt biết đối phương hoàn toàn là nhìn vào tông môn sau lưng của hắn, nhưng cũng không khỏi có chút lâng lâng. Nhưng hắn lập tức rùng mình, ổn định tâm thần. Trầm giọng nói: “Ta không thích nợ ân tình, ngươi cứ nói đi, muốn cái gì?” “Nhiều lương thực như vậy, cho dù là tu sĩ muốn kiếm cũng không phải việc dễ, nên yêu cầu này, ngươi có thể tăng lên một chút.” Thấy Vương Bạt không hề bị lời tâng bốc của mình làm cho mê muội, Sư Thái Hòa trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, rồi trong giọng nói mang theo chút do dự: “Cái này...... Thượng Tông đại khí, không dám giấu Thượng Tông, Hạ Tông xác thực có một vài việc...... Hạ Tông lập tông hơn hai trăm năm, nhưng thủy chung không có đột phá Kim Đan, thành tựu pháp môn Nguyên Anh, cho nên......” “Thành tựu pháp môn Nguyên Anh?” Vương Bạt nghe vậy, liền nhíu mày. Sư Thái Hòa là một người tinh ranh, lập tức nhận ra vẻ mặt của Vương Bạt khẽ thay đổi, vội vàng nói: “Vương Chân Nhân nếu khó xử, thì coi như Hạ Tông chưa từng mở miệng......” Vương Bạt lại khoát tay áo. Không phải là hắn cảm thấy số lương thực ba trăm triệu phần này không xứng với pháp môn Nguyên Anh. Mà là trong tay hắn thật sự không có pháp môn Nguyên Anh nào, đều là cảnh giới Hóa Thần. Nhưng nghĩ nghĩ, hắn nhanh chóng nhớ đến một đống công pháp mình thu hoạch được trong bức tranh bí cảnh trước đó. “Ngươi đợi chút.” Vương Bạt dùng thần thức thăm dò vào trong pháp khí chứa đồ, rất nhanh đã tìm được một môn pháp môn liên quan đến ngự thú. Công pháp này nhiều nhất chỉ có thể đạt tới Nguyên Anh trung kỳ. Đã vượt quá yêu cầu đột phá Nguyên Anh của Sư Thái Hòa. Hắn dùng thần thức lướt qua, rồi ném thẳng cho đối phương. Loại công pháp này không có gì đặc biệt, hắn không thèm để mắt. Sư Thái Hòa thấy Vương Bạt tùy ý ném ra, còn tưởng rằng Vương Bạt không muốn cho chân pháp Nguyên Anh, chỉ tùy tiện cho thứ gì đó để lừa hắn, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng khi thần thức lướt qua nội dung trong đó, thì trong nháy mắt giật mình, chợt trên khuôn mặt già nua lại không nhịn được run lên kịch liệt. Cho thấy tâm tình khó bình phục của hắn. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Bạt, vẻ mặt kiên định nói: “Vương Chân Nhân đại ân, Cửu Linh tông trên dưới không thể báo đáp! Sau này có việc gì, cứ việc sai bảo!” Vương Bạt thấy đối phương trịnh trọng như vậy, hơi ngẩn người, chợt không khỏi nhớ tới cảnh ngộ khổ tìm công pháp mà không được của mình trước kia. Trong lòng lại thêm mấy phần cảm khái. Nếu không phải ở Vạn Tượng Tông, thì có lẽ hắn cũng không khá hơn đối phương chút nào. Thầm nghĩ, hắn phất tay: “Ngươi nhớ kỹ phải nhanh chóng đưa lương thực tới mới là chuyện khẩn yếu nhất.” “Vương Chân Nhân yên tâm!” Sư Thái Hòa trịnh trọng đáp. Lại hai ngày nữa. Khi thấy số lương thực cuối cùng sắp cạn kiệt, ngay lúc Vương Bạt chuẩn bị thúc giục Sư Thái Hòa, thì lương thực mới cuối cùng cũng được đưa tới thuận lợi. Bởi vì mọi người hoặc là ra ngoài kiếm lương thực, hoặc là đang kiểm kê các loại vật tư, không rảnh tay. Vương Bạt cũng không chậm trễ, tự mình mang theo pháp khí chứa đồ đựng đầy lương thực, tinh than, nồi niêu, đến bí cảnh. Sau đó dùng pháp lực phân tán số lương thực và tinh than này đến từng thôn xóm. “Đây là......” Vương Bạt có chút kinh ngạc nhìn pho tượng đầu gỗ có vẻ quen mắt được dựng trước cửa thôn. “Các thôn dân cảm niệm Tiên Nhân cứu khổ cứu nạn, cho nên làm tượng nặn cho ngài......” Thôn trưởng vẻ mặt đầy kính sợ quỳ rạp xuống đất nói. Vương Bạt quét mắt nhìn những pho tượng này, phát hiện quả thật có chút tương tự mình. Hắn cũng không quá để ý, lại tiếp tục phân phát vật tư còn lại cho mọi người. Dù hắn khống chế pháp lực cực kỳ tỉ mỉ, lại có căn cơ hùng hậu, sau khi bận rộn một phen, hắn vẫn cảm thấy pháp lực cạn kiệt. Nhưng làm việc tốt quả thực có thể khiến người ta thư thái, tâm hồn thông suốt. Dù là tu sĩ Kim Đan như Vương Bạt, cũng có chung cảm nhận đó. Đứng ở trên không bí cảnh, quan sát chúng sinh trong bí cảnh. Giờ khắc này, hắn ẩn ẩn thấy được trên bầu trời chúng sinh, có một cỗ lực lượng vô hình chậm rãi ngưng tụ. Nguồn lực lượng này sau đó liền thẳng tắp rơi vào thân thể hắn. Một khắc sau, hắn giật mình phát hiện ra, nguồn lực lượng này tràn vào Linh Đài ở mi tâm của hắn, tràn vào bên trong linh đài, vào miếu thờ Âm Thần. Rồi sau đó, tượng thần Âm Thần, đột nhiên có chút phát sáng!
---o0o--- (CVT: Viên châu bí cảnh này là Ly Châu Động thiên, sau này có Trần Bình An xuất hiện nhé bà con)
Bạn cần đăng nhập để bình luận