Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 474: Tàn linh hiện thân (1)

Chương 474: tàn linh hiện thân (1) Vì sao muốn tạo tin tức tu sĩ Luyện Hư trong tông...... Điểm này, Khuất Thần Thông thật sự có chút không nghĩ ra. Nhưng hắn tin tưởng Vương Bạt làm vậy tất có nguyên nhân, cho nên cũng không truy hỏi, chỉ gật gật đầu: “Nhưng còn có việc gì cần ta làm?” Vương Bạt định khoát tay, nhưng nghĩ lại, ngược lại nhớ tới một sự kiện, tính toán trong lòng, lên tiếng nói: “Xin Tông chủ điều cho ta hai mươi tư khối linh tài Tứ giai một thước vuông, tính chất cứng rắn, linh khí dồi dào là được.” “Hai mươi tư khối?” Khuất Thần Thông dù không rõ vì sao Vương Bạt có yêu cầu này, nhưng vẫn miệng đầy đáp ứng. “Ta sẽ cho người từ trong bảo khố điều đến, đưa qua cho ngươi.” Vương Bạt gật đầu. Lập tức bay ra Thuần Dương Cung. Khuất Thần Thông cũng không trì hoãn thời gian, liền gọi đệ tử đến, đem việc Vương Bạt vừa dặn dò phân phó xuống dưới. Đệ tử lĩnh mệnh đi. Khuất Thần Thông lúc này mới ngồi lại bàn, nhìn chồng chất văn thư trước mặt, bất giác sinh ra cảm giác mệt mỏi. Thiên địa suy thoái, không chỉ thể hiện ở việc áp chế cảnh giới. Bao gồm cả linh mạch thiên địa, linh khí, sự sinh trưởng của linh thực, đều ít nhiều bị ảnh hưởng. Trước kia mọi người chú ý đến việc cảnh giới không thể tăng lên và vá víu vết nứt thiên địa những đại họa này nhiều hơn, chưa từng để ý đến điều khác. Nhưng hiện giờ mọi người dần trở về với tu hành thường ngày, với cuộc sống, mới cảm nhận được dư âm trận biến đổi lớn này, ảnh hưởng sâu sắc đến tu sĩ. Mà thân là tông chủ, vào lúc này, Khuất Thần Thông chỉ có thể lo liệu toàn cục, kiên trì dẫn dắt mọi người giải quyết vấn đề. Việc này xác thực giúp môn phái đang dao động định trụ lại, nhưng cũng khiến thân thể lẫn tinh thần hắn mệt mỏi. Cười khổ một tiếng. Khuất Thần Thông khẽ thi triển một đạo pháp thuật trấn an tinh thần, rồi lại có tinh thần, lật xem văn thư trên bàn. Khi lật đến danh sách vật tư do Địa Vật Điện báo lên, Khuất Thần Thông nhanh chóng ngồi thẳng dậy, mày nhăn lại: “Linh mạch Lục giai trong tông đang tràn lan nguy hiểm, cần tách hộ tông đại trận với linh mạch ra, bảo tồn linh mạch… Một khi tách ra, hộ tông đại trận sẽ mất đi nguồn linh khí… Bộ Trận Pháp đưa ra biện pháp thay thế, thông thường có thể dùng tu sĩ Nguyên Anh hoặc linh thú Tứ giai làm nơi phát linh khí, luân phiên dùng pháp lực chuyển hóa cung cấp, duy trì cơ bản kết giới, lúc chiến đấu có thể trong nháy mắt tái nhập vào linh mạch…” “…Cần tu sĩ Nguyên Anh hoặc linh thú, ít nhất… 500 vị?!” Khuất Thần Thông cau mày. Nhịn không được đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong điện. Dù báo cáo của Địa Vật Điện nói đã kiểm tra và thấy Ngự Thú Bộ cùng Thiệu Tông Chủ trước đây có trữ một nhóm linh thú gà Tứ giai trong Vạn Tượng Bảo Khố, bàn tính cũng được 300 con. Nhưng vẫn còn thiếu gần 200 con linh thú Tứ giai hoặc tu sĩ cấp Nguyên Anh. Mà mấu chốt là, đây chỉ là số lượng phòng thủ tối thiểu. Nếu muốn duy trì vận hành cơ bản của đại trận, còn cần linh thú hoặc tu sĩ luân phiên, vậy tính ra số thiếu hụt không chỉ 200. “Thiếu hụt nhiều như vậy……” Khuất Thần Thông bước chân trầm xuống. Đến trước bàn, lại lật vài trang. Trên đó rõ ràng viết, nếu theo tốc độ hiện tại, không tới trăm năm, đạo linh mạch trong tông sẽ khô cạn đoạn tuyệt vì bị hộ tông đại trận rút quá nhiều. Nhắm mắt trầm tư một lát, hắn thở dài một tiếng. Do dự, rồi đưa tay viết chữ “đợi định” lên văn thư. Sau đó ngồi lại bàn, đơn độc đặt văn thư của Địa Vật Điện qua một bên, vùi đầu xử lý các văn thư khác… Khi Vương Bạt trở lại Vạn Pháp Phong, Bộ Thiền khó có khi không ở Lương Thực Bộ, mà đang cùng Vương Thanh Dương - một thiếu nữ trông như tuổi đôi tám, cùng nhau canh tác trong linh điền trên đỉnh núi. Điều làm hắn ngoài ý muốn hơn là, hắn lại thấy một thân ảnh quen thuộc mà xa lạ. “Lục Cân?” “Cha!” Một đạo lưu quang xẹt qua, một thiếu niên tuấn tú mặt mày thanh tú, linh khí bức người đeo kiếm từ kiếm quang nhảy ra, rơi trước mặt Vương Bạt. Giữa lông mày, có mấy phần giống Bộ Thiền. Nhìn thiếu niên, Vương Bạt vừa kinh vừa vui, định tiến lên nắm lấy tay hắn, nhưng không hiểu sao vô thức nhịn xuống, rụt tay về, đứng tại chỗ, khẽ ho: “Ngươi về khi nào? Bây giờ ngươi không phải nên cùng Triệu Sư Huynh ở Tây Hải Quốc sao?” “Tu sĩ Tam Châu ở Tây Hải Quốc hầu như không còn bóng dáng, mấy ngày trước sư phụ về nhận chức, con cũng về theo.” Nhìn thấy người cha xa cách đã lâu, Vương Dịch An vui sướng khôn cùng, cũng không để ý tới dáng vẻ thận trọng của cha, cười đáp. Nghe vậy, Vương Bạt không khỏi quan sát kỹ lưỡng Vương Dịch An một lượt. So với lúc gặp ở Tây Hải Quốc mười mấy năm trước, Vương Dịch An bây giờ lớn hơn một chút, dù vẫn là thiếu niên, tràn đầy sức sống, nhưng hai hàng lông mày có thêm vài phần trầm ổn chưa từng có. Trên người dù cố thu liễm, nhưng vẫn khó giấu phong mang của một kiếm tu Kim Đan. “Kim Đan tiền kỳ…… Cũng được.” Tuy lòng vô cùng vui mừng, Vương Bạt lại vô thức hơi căng mặt ra. Vương Dịch An trong giọng mang theo một chút tự hào: “Sư phụ nói con chỉ cần tiếp tục tích lũy pháp lực, rất nhanh sẽ đột phá Kim Đan trung kỳ.” Vương Bạt nghe vậy càng vui mừng trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống, thấp giọng nhắc nhở: “Tuy Triệu sư huynh nói vậy, nhưng tu hành không thể lơ là, tuyệt đối không thể đắc ý tự mãn, phải theo sư phụ con an tâm tu hành……” “Được rồi, Lục Cân mới về, con đừng ở nhà mà cũng tỏ vẻ Phó Tông Chủ thế kia.” Bộ Thiền đi tới, kéo Vương Dịch An đi, lúc đi còn liếc Vương Bạt một cái. Vương Bạt mặt hơi không nhịn được, lúng túng ho khan: “Đâu có…… Các ngươi ở trong ruộng làm gì đấy?” Vương Thanh Dương cười nói: “Sư phụ, sư nương đang phối liệu theo tửu phương “Xuân Thu Túy”, trồng một ít linh thực đấy ạ!” “Xuân Thu Túy?” Vương Bạt ngẩn ra, rồi nhớ lại. Lúc trước hắn mượn rượu Hà Tửu Quỷ, lĩnh ngộ thần hồn chi đạo từ Xuân Thu Túy 800 năm, thu hoạch không nhỏ, cũng vì vậy nhận ra giá trị Xuân Thu Túy này, nhưng hắn không tiện tự mình làm, nên đưa tửu phương cho Bộ Thiền, để nàng rảnh rỗi thì chuẩn bị. Vương Bạt vội hỏi Bộ Thiền: “Linh thực đều trồng rồi sao? Đủ không? Không đủ ta đi tìm Hà Tửu Quỷ.” “Đủ rồi, ta là Phó Bộ Trưởng Lương Thực Bộ, chút linh thực này chẳng lẽ còn không lo được sao.” Bộ Thiền tùy ý khoát tay, xắn tay áo xuống ruộng, rồi hô: “Nhanh lên tới giúp một tay, làm xong sớm còn phải về bộ nữa!” Vương Bạt mỉm cười. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn thấy sư muội bây giờ không còn ôn nhu dễ gần như trước nữa. Trong miệng lẩm bẩm: “Ngươi là Phó Bộ Trưởng Lương Thực Bộ, còn cần người giúp sao?” Ngay lập tức Bộ Thiền quay lại liếc hắn: “Ngươi vừa nói gì?” “Không có, không có gì.” Vương Bạt cười ha ha, cũng xuống ruộng. Tiện tay sờ một pháp khí chuyên dùng để chải chuốt linh khí trong ruộng, liền bận rộn. Vương Dịch An đi sau Bộ Thiền đã sớm không phải là một thiếu niên ngơ ngác ngày nào, thấy cha mình là Phó Tông Chủ, trước mặt mẹ lại thật thà như vậy, nhịn không được cười khúc khích. Bộ Thiền ngay lập tức quay lại nhìn, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén và nguy hiểm: “Ngươi cười cái gì?” Cảm nhận được khí tức nguy hiểm như kẻ thù tự nhiên, Vương Dịch An lập tức nghiêm mặt: “Con đang cao hứng cả nhà ta gặp lại.” Nghe Vương Dịch An nói vậy, ánh mắt sắc bén vừa rồi của Bộ Thiền không khỏi dịu đi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu: “Thế mới đúng…… Con với Thanh Dương cùng ra hái đám Vân Đậu Tiên rồi thanh tẩy, lát nữa ta nấu cơm, một nhà bốn người khó có khi mới tụ họp được thế này, cơm nước xong xuôi ta lại về bộ.” “Dạ!” Vương Dịch An khéo léo đáp, liền vội vàng bay đi. Vương Thanh Dương liếc những rau đã hái xong, khổ sở nói: “Sư nương, con vẫn là cày đất đi, con sợ bóp nát hết đồ ăn mất.” “Nát thì cứ ăn nát, không sao, vừa rèn luyện được pháp lực của con đấy.” Bộ Thiền không ngẩng đầu lên đáp. Vài ba câu đã an bài ổn thỏa cho mấy người. Vương Thanh Dương cũng lập tức bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận