Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 519: Tứ đại tổ sư (2)

Mà đồng tử áo trắng khi nhìn thấy lư hương này bay ra, trên mặt hơi có chút không nhịn được, gượng gạo biện bạch: “Chắc là ta nói sai phải không? Ngươi chẳng phải vẫn luôn là đồ vật ở trong Thuần Dương cung sao?” Lúc này, khói xanh từ trong lư hương lượn lờ bay lên, ngưng tụ thành một thân ảnh tu sĩ trung niên với khuôn mặt bình thản không màng danh lợi, nghe vậy thì cười nhạt lắc đầu nói: “Nói với ngươi những điều này, ngươi cũng hơn phân nửa không hiểu, ngươi cứ ồn ào như vậy thì làm sao biết được đạo lý 'đại âm hi thanh' chứ.”
“Hừ, ta không hiểu, chắc là ngươi hiểu?” Đồng tử áo trắng xùy một tiếng. Đang nói, ánh mắt lại lập tức không khỏi hướng về phía An Trường Thọ và những người khác nhìn lại. Trên người An Trường Thọ, Hùng Chiếu Kinh, lại riêng mỗi người bay ra một kiện pháp bảo. Một kiện là cây đàn phong cách cổ xưa thanh nhã. Một kiện là phất trần trông có hơi cổ xưa. Trên cả hai, lập tức hiện ra lần lượt một ảo ảnh cung trang nữ tử, cùng một vị lão đạo áo xám. Tu sĩ trung niên trên lư hương cười, chắp tay về phía hai bóng người này: “Thì ra Tham Không đạo hữu và Vô Trần đạo hữu cũng không yên lòng a.”
Lão đạo áo xám cười ha hả đáp lễ lại: “Nguyên Từ Chi Họa, cũng là việc quan hệ đến an nguy của chúng ta, không thể không đến, chỉ là không ngờ rằng Vạn Tượng Tông vậy mà lại có đến hai vị đạo hữu.” Cung trang nữ tử cũng khẽ gật đầu về phía tu sĩ trung niên, sau đó nhíu mày nhìn về phía đồng tử áo trắng, không nhịn được hỏi: “Ngư Dương, tại sao ngươi lại thành ra bộ dạng này?”
Đồng tử áo trắng nghe vậy không khỏi có chút xấu hổ, cũng may hắn không phải người, không đến nỗi đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh nói: “Trước đó cùng tên tiểu tử Tuân Phục kia đại chiến với Hàn Yểm Tử, mặc dù đưa hắn lên trời, nhưng cũng bị một chút vết thương nhỏ, không sao...... Không nói chuyện này, trừ Tần gia bên này không có đạo hữu nào tới thì chúng ta dưới mắt cũng có bốn vị, vừa hay có thể giải quyết con thú này, bù đắp chỗ Màng Mắt ở đây.”
Xa xa, Tần Thắng Ung mặt lộ vẻ thẹn thùng. Mà khi nhắc đến chính sự, mấy vị tổ sư cũng đều trở nên nghiêm túc. Tu Di cùng Nguyên Từ Đạo Nhân, cùng với Khuất Thần Thông, An Trường Thọ và những người khác nhao nhao bay tới chào hỏi. “Đi thôi, việc cấp bách dưới mắt chính là giải quyết con thú này, các ngươi đều tránh xa ra một chút, chớ có bị ảnh hưởng.” Đồng tử áo trắng không kiên nhẫn nói.
Tuy nhiên, Cửu Khổng tổ sư, chân linh của lư hương với dáng vẻ trung niên lại cười nhẹ lắc đầu với mọi người: “Đừng nghe hắn, các ngươi cứ làm tốt công việc bù đắp chỗ Màng Mắt ở đây, đợi đến khi chúng ta hợp lực đánh lui con thú này thì các ngươi lập tức đuổi theo.” So với sự nhẹ nhàng của Cửu Khổng tổ sư, thì Tham Không tổ sư, cung trang nữ tử lại muốn trực tiếp hơn, dứt khoát nói: “Tai họa lớn như vậy, làm gì có chuyện không có ai chết chứ? Nếu trong lòng còn mong có thể may mắn mà sợ hãi, sẽ chỉ chết càng nhanh hơn thôi, các ngươi cũng không cần lo lắng, nếu như có biến cố xảy ra, chúng ta sẽ ở phía sau các ngươi rút lui.” Lão đạo áo xám lại chỉ cười, cũng không nói gì thêm. Nghe được những lời này của mấy vị tổ sư, đám người thần sắc nghiêm nghị chăm chú nhìn một chút, nhao nhao gật đầu.
Khuất Thần Thông cùng An Trường Thọ, Hùng Chiếu Kinh thì đều nhìn về phía Nguyên Từ Đạo Nhân: “Làm phiền Nguyên Từ đạo hữu.” Nguyên Từ Đạo Nhân cũng không khách sáo, bây giờ không phải lúc khiêm nhường, đưa tay thi lễ đơn giản với mọi người một cái, thần thức tỏa ra cảm ứng bốn phía sau đó liền lập tức trầm giọng nói: “Lực lượng nguyên từ bốn phía đã được chư vị càn quét hơn phân nửa rồi, bây giờ bên ngoài cũng không kịp quét sạch thêm nữa, An trưởng lão, người của quý tông khá nhiều, còn xin vất vả một chút, dựa theo công pháp vô danh và trận pháp mà trước đó được chỉ dạy, giữ vững tuyến phía Tây Bát Trọng Hải, sau đó cùng ba phương hướng khác nhanh chóng tiến lên...”
“Hùng quan chủ, Tần gia chủ, Lâm điện chủ, ba vị cùng nhau trấn thủ tuyến phía Bắc, làm tương tự như An trưởng lão......” Hắn giao phó xong một phen, cuối cùng nhìn về phía Khuất Thần Thông, trầm giọng nói: “Tông chủ mang theo đám linh thú kia, cộng thêm một bộ phận môn nhân, trấn thủ tuyến phía Nam, chờ ta phát tín hiệu thì đồng loạt tiến lên!”
Khuất Thần Thông gật nhẹ đầu, nhưng lập tức liền cau mày nói: “Tuyến phía Tây, Nam, Bắc đều đã có người đi rồi, vậy tuyến phía Đông ai sẽ đến trấn thủ?” Tuyến phía Đông, cũng chính là hướng về phía Tây Hải Quốc. Nghe được lời Khuất Thần Thông, An Trường Thọ mấy người cũng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Nguyên Từ Đạo Nhân. Nguyên Từ Đạo Nhân lạnh nhạt đáp lời: “Tuyến phía Đông do ta trấn thủ.” An Trường Thọ nghe vậy, vô thức liếc mắt nhìn phía sau Nguyên Từ Đạo Nhân, nhưng lại không thấy người thứ hai, trong lòng tuy có đoán được, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Nguyên Từ đạo hữu... chỉ có một mình ngươi trấn thủ nơi đó?”
Nguyên Từ Đạo Nhân cười nhạt gật đầu: “Một mình ta là đủ.” Không hề thêm lời nào, khiến cho An Trường Thọ trong nháy mắt á khẩu không trả lời được. Ngạc nhiên mấy giây, cuối cùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Nguyên Từ Đạo Nhân một lúc rồi cảm thán một tiếng: “Thật là cao sĩ vậy!” “Đạo hữu bảo trọng!” Nói xong, hắn chắp tay trịnh trọng thi lễ về phía Nguyên Từ Đạo Nhân, sau đó liền dẫn một đám tu sĩ Trường Sinh Tông nhanh chóng vòng qua vị trí con trâu nước màu đen, bay về phía Đông.
Hùng Chiếu Kinh và Tần Thắng Ung cũng đều có ánh mắt phức tạp khó hiểu, liếc mắt nhìn Nguyên Từ Đạo Nhân, rồi cũng chắp tay thi lễ, lập tức rời đi. Chỉ có Khuất Thần Thông do dự một chút, vẫn là không nhịn được nói: “Hay là ta cứ để lại cho ngươi một bộ phận linh thú?” Nguyên Từ Đạo Nhân thấu hiểu ý tốt của Khuất Thần Thông, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tông chủ không cần lo lắng, ta không phải là cố sức, mà là ở ngay chỗ này, chỉ cần không bị trực tiếp rơi vào Nguyên Từ Màng Mắt hoặc bị Thực Giới Giả đánh trúng thì Bát Trọng Hải này chính là nơi mà pháp lực của ta lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn... Huống hồ, đây cũng là cơ hội khó có được để ta xác minh sự tu hành của mình.”
“Cái này…” Khuất Thần Thông nghe vậy, mặc dù vẫn lo lắng nhưng cũng đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Ngươi nhất định phải cẩn thận!” Nói xong, hắn mang theo một bộ phận môn nhân Vạn Tượng Tông cùng linh kê linh quy ô ương ương bay về phía Nam.
Thấy Nguyên Từ Đạo Nhân chỉ vài ba câu liền sắp xếp thỏa đáng, Cửu Khổng tổ sư, Tham Không tổ sư và Vô Trần tổ sư, vị lão đạo áo xám Du Tiên Quan, đều hài lòng gật đầu. “Ngươi lát nữa cẩn thận một chút.” Cửu Khổng tổ sư với dáng vẻ tu sĩ trung niên ôn tồn dặn dò. Nguyên Từ Đạo Nhân gật gật đầu, lập tức chắp tay thi lễ với mọi người rồi nhanh chóng bay về phía bờ biển Tây Hải Quốc.
Nhìn Nguyên Từ Đạo Nhân dừng lại ở chỗ bờ biển, lực lượng nguyên từ xung quanh bắt đầu không ngừng bị hắn dẫn dắt tiêu hao. Lúc này, bốn vị tổ sư mới quay sang nhìn về phía con trâu nước màu đen đang ở trong sóng biển. Trong khi các tu sĩ Đại Tấn đang bàn bạc cách giải quyết nó thì nó vẫn cứ vùng vẫy trong nước biển. Nước biển bốn phía dâng lên cuồn cuộn, nhưng con trâu màu đen vẫn cứ chậm chạp không cách nào rời đi.
“Xem ra con thú này muốn vào giới này cũng không dễ dàng như vậy, mặc dù không biết nguyên nhân gì làm nó không thể thoát thân, nhưng cũng vừa hay thuận tiện cho chúng ta.” Nữ tử cung trang nhìn con trâu đen trong biển, trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng. Nhưng nàng lập tức nhìn về phía đồng tử áo trắng bên cạnh, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ngư Dương, ngươi đang ở bộ dạng thế này, còn có thể động thủ sao? Ngươi ổn không vậy?” Đồng tử áo trắng lập tức tức giận nói: “Đừng có nói bậy, sao, sao lại không được!”
Thấy đồng tử áo trắng chột dạ như vậy, Cửu Khổng tổ sư cùng Vô Trần tổ sư cũng không khỏi bật cười ha ha, sau đó dáng cười thu lại, nhìn về phía con trâu nước màu đen. Cửu Khổng tổ sư thấp giọng nói: “Vậy thì để ta ra tay trước đi!” Trên mặt Vô Trần tổ sư hiện lên nụ cười: “Cửu Khổng đạo hữu cứ ra tay trước, ta sẽ đến ngay thôi.”
Cửu Khổng tổ sư khẽ gật đầu, lư hương hơi rung lên, sau đó một luồng khói xanh từ trong lò bay ra, mang theo một mùi hương lạ thoang thoảng mà không tan biến! Khói xanh lượn lờ, trong vô thanh vô tức hóa thành một lớp màng lớn bao phủ về phía con trâu màu đen. Bên trong lớp màng lớn này, ẩn ẩn có thể thấy vô số lực sĩ khói xanh tay cầm đao thương búa rìu, như một đạo quân đội từ trên trời giáng xuống! Động tác của trâu nước màu đen lại chậm lại một cách quỷ dị. Rõ ràng vẫn đang vùng vẫy, nhưng lại lộ ra vẻ trì độn vô cùng.
Ngay sau đó, Vô Trần tổ sư mỉm cười, phất trần bản thể bay ra, vô số tơ phất trần hóa thành những sợi tơ bạc, mỗi sợi đều có thể sánh với kiếm quang Tu Di, đâm thẳng vào trâu nước màu đen. Nữ tử cung trang cũng không chịu kém cạnh, trên đàn không, dây đàn khẽ rung lên. Đồng tử áo trắng chần chờ một chút, cuối cùng cắn răng tế ra dùi trống, giáng xuống một đòn thật mạnh lên mặt trống đã hư hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận