Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 335: Duy trì (3)

Giờ phút này, các tu sĩ Nguyên Anh xung quanh đều nhìn Vương Bạt với ánh mắt phức tạp. Có người cười nhạo sự cổ hủ của hắn, có người thương cảm cho sự long đong của hắn, có người cảm thấy hắn chân thành, nhưng lại càng nhiều người nhìn vào mắt Vương Bạt, thêm một vòng tán thưởng và khâm phục. Cho dù Xích Liệt Tuyền luôn có chút chán ghét và vứt bỏ Vương Bạt, cũng không khỏi giật mình, cứ như mới quen biết Vương Bạt lần đầu. Người không quên gốc, nghe thì dễ, nhưng khi biết rõ tiền đồ tươi sáng đang ở trước mắt mà vẫn chọn con đường nhỏ quanh co mình đã đi qua, thì mấy ai có được dũng khí và sự kiên trì như vậy? Huống chi, việc từ chối Tần Thị Thái Thượng trước mặt mọi người không chỉ đơn giản là từ chối sự cám dỗ. Đặt mình vào hoàn cảnh của Vương Bạt mà tự hỏi, e rằng trong số những người ở đây không có mấy ai làm được. Đúng lúc này, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên: "Tiểu tử hỗn trướng, sao dám ở đây nói năng bậy bạ!"
"Mạo phạm Đăng Nguyên đạo huynh, còn không mau chóng về Vạn Pháp Phong tỉnh lại đi!"
Vương Bạt có chút kinh ngạc nhìn Thiệu Dương Tử đứng không xa Tần Đăng Nguyên. Sắc mặt Thiệu Dương Tử hơi trầm xuống: "Sao? Không muốn đi? Thiếu Âm Sơn Sơn Chủ đâu!"
Trong đám người, Khuất Thần Thông mặc áo khoác huyền kim vội vàng đứng dậy. "Còn do dự gì nữa!" Thiệu Dương Tử giận dữ quát. Khuất Thần Thông vội vàng dẫn Vương Bạt xuống. Thiệu Dương Tử lập tức nhìn Tần Đăng Nguyên, tức giận nói: "Đệ tử hỗn trướng này bây giờ không có quy củ! Đăng Nguyên đạo huynh, nếu ngươi vẫn còn tức giận, sau đó chúng ta sẽ đến Thiếu Âm Sơn..."
Tần Đăng Nguyên mặt lạnh như nước hừ một tiếng. "Thiệu đạo huynh tính toán ngược lại là hay!" Thiệu Dương Tử thấy bị vạch trần, cũng không thấy có gì ngại ngùng, chỉ áy náy nhìn Tần Lăng Tiêu bên cạnh Tần Đăng Nguyên. Mà lúc này Tần Lăng Tiêu chỉ cảm thấy tất cả như đang trong một cơn ác mộng. Khi Vương Bạt thốt ra những lời cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy mình giống như một con hề không biết mùi vị, chấp nhận ánh mắt khác lạ mà mọi người ném tới. Nàng thậm chí bắt đầu oán trách bản thân, tại sao biết rõ hắn không có chút ý gì với mình, mà lại nhất định phải chẳng biết xấu hổ đến đây. Không chỉ mình nàng bị nhục, ngay cả thái gia gia cũng mất hết thể diện. Ánh sáng xung quanh như bị đảo lộn, bóng người trước mắt cũng chồng lên nhau, rung rinh… Tiếng nói nhỏ, tiếng chế nhạo... Nàng cố nén nước mắt. Không muốn để chút thể diện cuối cùng này mất đi. Nàng kéo Tần Đăng Nguyên bên cạnh, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ nhận thấy: "Thái gia gia, ta, chúng ta đi thôi..."
Tần Đăng Nguyên đau lòng nhìn Tần Lăng Tiêu, cũng không còn để ý nhiều, hừ lạnh một tiếng, rồi vội vàng dẫn nàng rời đi. Chân Định Vương Tần Hỏa theo sau lưng, ngược lại không hề mất lễ nghi, chắp tay với Thiệu Dương Tử rồi lập tức rời đi. Thiệu Dương Tử khẽ thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm lắc đầu: “Thất sách rồi”.
Tuy chủ yếu là do Tần Hỏa cho hắn tín hiệu sai lệch, nhưng phần lớn cũng là vì hắn nôn nóng muốn thừa cơ kéo Tần Thị, đồng thời trấn an lòng người của tầng lớp cao trong tông, mà lại không chu toàn. Đương nhiên, thái độ kiên quyết của Vương Bạt cũng thực sự vượt quá dự liệu của hắn. Dù sao, theo hắn nghĩ, dù không thích, thì nể mặt Tần Thị phía sau, các tu sĩ bình thường cũng sẽ không từ chối. Lại không ngờ rằng Vương Bạt đã sớm có đạo lữ, hơn nữa còn là một người cùng hắn vượt qua khó khăn đến nay. Đáng tiếc là khi hắn nhận ra điều đó thì tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát.
"Tính tình bướng bỉnh như vậy, ngược lại có phần giống Vô Địch." Thiệu Dương Tử thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại như không có chuyện gì, lần lượt sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo cho các tu sĩ. Rất nhanh, theo đại hội kết thúc, trong cung điện lại trở lại bình thường. Chỉ có Nhị trưởng lão Tuân Phục Quân không vội rời đi, mà nhíu mày nhìn Thiệu Dương Tử: "Ngươi cứ vậy mà dung túng đệ tử của Diêu Vô Địch sao?"
"Nếu lúc nãy ngươi ra lệnh bắt hắn cưới con gái Tần Thị, hắn chắc chắn sẽ không dám thực sự từ chối!"
Dù bị chỉ trích, Thiệu Dương Tử vẫn không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: "Chuyện này không phải là lỗi của hắn, tại sao lại bắt hắn phải gánh chịu hậu quả?"
Tuân Phục Quân hừ lạnh một tiếng: "Đại hồng thủy cũng không phải là lỗi của tu sĩ ba châu, tại sao lại bắt tu sĩ ba châu phải gánh chịu?"
"Sư huynh, tài tình mưu lược của ngươi đều là nhất đẳng đương thời, nhưng có một điều là quá đa nghi. Thế gian bây giờ, thiên đạo suy yếu, đại loạn sắp đến, sao có thể quá nhu nhược như vậy!"
"Nếu Tần Thị vì vậy mà bất hòa với tông ta, không thể đồng tâm hiệp lực, thì làm sao đối phó được ngoại địch?"
Thiệu Dương Tử nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng. "Yên tâm đi, Tần Đăng Nguyên không phải là người hành động theo cảm tính, ông ta hiện tại chỉ đang tức giận thôi, không lâu sau sẽ tìm ta."
"Ngươi ở lại đây, chỉ là để nói với ta chuyện này?"
"Đương nhiên không phải." Khi nói đến chính sự, Tuân Phục Quân cũng không còn vòng vo nữa, có chút nghiêm nghị nói: "Chuyện “Chân Thực Mô Nhãn (Màng mắt)” ở Bát Trọng Hải rốt cuộc là tình huống thế nào, có thể ngăn cản được không?"
Thiệu Dương Tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta và Nhậm sư đệ đã dành thời gian xuống xem rồi, màng mắt này hoàn toàn khác với những cái chúng ta đã thấy, nó đã xuyên suốt toàn bộ thiên địa màng thai, muốn ngăn chặn, e rằng cả tu sĩ Luyện Hư cũng chưa chắc làm được..."
"Vậy mà ngươi vẫn muốn đi?" Tuân Phục Quân không khỏi nhíu mày. Thiệu Dương Tử thở dài nói: "Không thử xem sao biết được."
"Hơn nữa, dù chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, nhưng hôm nay muốn điều động toàn bộ Vạn Tượng Tông, vẫn cần thêm thời gian... Thiên tai có thể xảy ra, nhưng nhất định không thể ở Phong Lâm Châu, một khi nguyên từ thật sự bộc phát ở Đại Tấn, những chuẩn bị trước đó của chúng ta sẽ đều vô ích."
Tuân Phục Quân nghe vậy, lập tức im lặng.
"Vậy ta có thể làm gì?"
"Những chuyện khác thì không cần lo lắng, Trường Sinh Tông và chúng ta tuy ý nghĩ khác nhau, nhưng dù sao cũng có quan hệ không nhỏ với nhau, Du Tiên Quan cũng vậy, chỉ có Yến Triều Nguyên Thủy Ma Tông... Tấm lòng vị kia đến cuối cùng như thế nào, chúng ta cũng không quá rõ ràng." Thiệu Dương Tử trầm ngâm nói. Tuân Phục Quân nghe vậy, không nói thêm gì. Tấm lòng của vị kia ở Nguyên Thủy Ma Tông rất quỷ dị, tu vi cũng thâm sâu khó lường, bất kể là Vạn Tượng Tông hay Trường Sinh Tông, đều không có người nào có thể chế áp được đối phương. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Đại Yến có thể ngang hàng với Đại Tấn. Trong lòng hắn hết sức kiêng kị. Suy nghĩ nói: "Trung Thắng Châu lại có truyền thừa nguyên từ, chúng ta có lẽ có thể đến Trung Thắng Châu xin viện trợ, họ quanh năm chịu sự quấy nhiễu của lực lượng nguyên từ Cực Nam, chắc hẳn sẽ có biện pháp ứng phó."
"Điều này cũng đúng, chuyện này, giao cho ngươi sắp xếp đi." Thiệu Dương Tử vuốt cằm nói. Tuân Phục Quân đang định rời đi thì Thiệu Dương Tử bỗng nhiên lại nói "Đúng rồi, có lẽ ngươi vừa xuất quan nên chưa biết, Tu Di bây giờ cũng đã vượt qua Hóa Thần kiếp, chỉ là không biết vì lý do gì, mà vẫn chưa thể tỉnh lại, ngươi am hiểu nhất về việc cảm nhận tình chí nhờ ‘Luyện Tình Mạch’, nếu rảnh, hãy đến xem sao."
"A? Tu Di vượt qua Hóa Thần kiếp rồi sao?" Tuân Phục Quân ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười hiếm thấy. "Thời khắc này, có thêm một vị kiếm tu Hóa Thần, ngược lại là chuyện may mắn, tông chủ yên tâm, ta sẽ đi xem ngay."
"Ừm, đi đi." Thiệu Dương Tử khẽ phất tay. Nhìn theo bóng lưng Tuân Phục Quân rời đi, hắn chắp tay đứng trước cung điện, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, thấy rất rất xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận