Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 364: Bao vây (1)

"Diêu Vô Địch, ngươi đến đây làm gì? !" Trong bộ phận lương thực, lập tức có một giọng nói mang theo cảnh giác và nghi ngờ vang lên. “Ngươi cái tên tiểu tử này thật là không biết lớn nhỏ, cũng không biết gọi một tiếng sư huynh.” Diêu Vô Địch chắp tay sau lưng đứng đó, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Nhưng khi hắn nhìn thấy bóng dáng bay tới, lại đột nhiên sững sờ: “Ngươi, sao ngươi lại trắng bệch thế kia?!” Mã Thăng Húc vội vàng bay tới vừa hạ xuống nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, dường như nhớ lại chuyện quá khứ từng gặp, bất quá vẫn là miễn cưỡng giữ sắc mặt bình thường, nhíu mày nói: “Ngươi tới chỗ của ta làm gì? Muốn ở trước mặt ta khoe khoang chuyện ngươi đã thành Hóa Thần? Hay là nói ngươi lại muốn lấy Đại Nhật Chi Hỏa của ngươi đốt ta một trận?” “Khụ khụ, sao thấy ta cái Hóa Thần này mà còn không khách khí như thế......” Thấy thái độ của Mã Thăng Húc quá cứng rắn, Diêu Vô Địch không khỏi chột dạ gãi gãi ót, lẩm bẩm một câu. Trên mặt hắn hiếm khi thoáng qua một chút xấu hổ khó nhận ra, liền lập tức dùng tiếng ho và cười lớn để che đậy đi: “Cái kia...... yên tâm đi, cái đồ bỏ Đại Nhật Thần Hỏa đó ta cũng không có luyện tiếp, luyện cái khác rồi, muốn đốt ngươi cũng đốt không được.” “Cũng không tính là khoe khoang gì, chẳng qua đây không phải ta vừa mới thành Hóa Thần thôi, liền nghĩ đến qua giúp ngươi chữa trị chút những gì từ trước......” Lời của Diêu Vô Địch lại khiến Mã Thăng Húc không khỏi ngẩn người. Mặt hắn hơi lạnh đi, nhưng vẫn là không nén được ngạc nhiên quan sát Diêu Vô Địch từ trên xuống dưới, giọng điệu quái dị nói: “Ồ, thành Hóa Thần rồi, đến tính tình cũng thay đổi?” Diêu Vô Địch nghệt mặt ra, bất quá lập tức liền lộ vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Ta xưa nay vẫn vậy, dám làm dám chịu, nếu không phải trước đó ta không chắc chắn giúp ngươi chữa trị, thì ta đã sớm...... Thôi được rồi, nếu ngươi đã lành bệnh rồi, vậy thì tốt thật là tiết kiệm được việc của ta.” “À phải, là ai đã giúp ngươi chữa trị vậy? Đã lấy bao nhiêu công huân, ngươi nói con số đi, sau này ta sẽ trả lại ngươi.” Mã Thăng Húc nghe vậy, vẻ mặt không đổi, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, thì lại không nhịn được lắc đầu, hiếm khi giọng nói hòa hoãn lại chút: “Không cần ngươi phải trả, đồ đệ của ngươi đều đã thay ngươi trả hết rồi.” “Đồ đệ?” Diêu Vô Địch khẽ giật mình, chợt như là ý thức được điều gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mã Thăng Húc, trong mắt hiện lên một cỗ cảm giác nguy hiểm khiến người ta dựng tóc gáy: “Ngươi đối xử với đồ đệ của ta thế nào?!” Vốn còn chưa cảm thấy gì, nhưng vào khoảnh khắc bị Diêu Vô Địch nhìn chằm chằm, Mã Thăng Húc chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược! Với tư cách là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ gần như viên mãn, vậy mà đứng trước mặt Diêu Vô Địch lại sinh ra một cỗ cảm giác yếu ớt nhỏ bé, giống như một chiếc thuyền con trơ trọi giữa biển khơi mênh mông cuồn cuộn sóng gió. Trong tầm mắt, bầu trời vốn đang sáng rõ tựa như lập tức tối sầm xuống. “Thật mạnh!” Mã Thăng Húc trong lòng nghiêm nghị. Đồng thời hắn lập tức ý thức được, câu nói vừa rồi của mình đã khiến Diêu Vô Địch hiểu lầm, nhất thời nhịn không được vừa tức vừa bực mình. Mãng phu này! Không chịu động não gì hết sao! Mặc dù trong lòng không muốn nhận thua, nhưng cảm giác nguy cơ càng lúc càng mãnh liệt vẫn khiến hắn vội vàng lên tiếng nói: “Là linh thực! Vương Bạt đã luyện chế linh thực chữa khỏi cho ta!” Hô —— Thế giới trong nháy mắt lại sáng rõ trở lại. Nỗi sợ hãi tột độ cũng tan biến như mây khói trong nháy mắt. Diêu Vô Địch một mặt mờ mịt và kinh ngạc: “Linh thực?” “Thứ đồ này...... Có loại hiệu quả này sao?” “Ngươi không đùa ta đó chứ?” Mã Thăng Húc một thân mồ hôi lạnh, khi hoàn hồn lại được, nghe vậy thì lập tức trong lòng tức giận vô cùng, gắt giọng nói: “Đùa giỡn ngươi? Ngươi thân là sư phụ của Vương Bạt, chẳng lẽ lại không biết năng lực của hắn trong phương diện linh thực?” “Xem ra ngươi thực sự không biết gì rồi, một người như ngươi, dù là có thành tựu Hóa Thần, cũng có tư cách gì làm sư phụ của hắn chứ!” “Theo ta thấy thì, Tề Yến còn làm tốt hơn ngươi, nếu không thì cứ đến Lê Thử Phong ta đây, ta làm sư phụ hắn còn mạnh hơn ngươi đấy!” Bị Mã Thăng Húc một phen mắng xối xả nhưng Diêu Vô Địch lại lạ thường không phản bác, chỉ là không nhịn được nhíu mày nói: “Ta là sư phụ đúng là không được tốt lắm, nhưng ngươi nói Tề Yến làm tốt hơn ta, vậy thì có chút quá đáng rồi...... Còn có ngươi nữa, tiểu tử, đừng quá đáng, đồ đệ ta chữa khỏi cho ngươi rồi, ta cũng xem như xong việc đi, ngươi lại trước mặt ta không lớn không nhỏ, ta hiện giờ là Hóa Thần, cho ngươi một trận không ai dám nói gì đâu.” Mã Thăng Húc lại chẳng hề cảm kích chút nào, cười lạnh nói: “Ngươi thì là Hóa Thần, lại là sư huynh, muốn nhào nặn sao thì tùy ý cũng không ai dám nói gì, nhưng ngươi cũng không thấy xấu hổ khi nói là đã xong việc? Công lao của người ta, ngươi cứ thế mà mặt dày nhận là sao?” Diêu Vô Địch không khỏi có chút chột dạ ho khan một tiếng: “Cái này...... Ta dù sao cũng là sư phụ hắn, cũng có dạy hắn không ít thứ......” Mã Thăng Húc lại càng nói càng tức giận: “Dạy hắn đồ? Ngươi coi là xong sao! Ngoại trừ những người ở Vạn Pháp Mạch các ngươi làm những trò vớ vẩn kia ra, ngươi còn dạy hắn cái gì nữa? Ngươi dạy hắn luyện chế linh thực, hay là dạy hắn bồi dưỡng linh thú, hay là dạy hắn xử lý tạp vụ trong tông môn? Người ta tự dựa vào cố gắng của bản thân, mà lên làm Hữu hộ pháp Địa Vật Điện, ngươi nói xem ngươi ra cái sức lực gì?” “Hữu hộ pháp Địa Vật Điện? Đồ đệ của ta?!” Diêu Vô Địch nghe vậy lại lập tức ngẩn người. Trong mắt không hề có kinh hãi, chỉ có kinh ngạc. Bởi vì hắn hoàn toàn không cách nào liên hệ được chức vị vốn chỉ tu sĩ Nguyên Anh mới đảm nhận đó với Vương Bạt được. Trong lòng hắn đối với ấn tượng về Vương Bạt vẫn chỉ là hình ảnh mấy chục năm trước cái bộ dáng có chút cẩn thận khiêm tốn. Mã Thăng Húc thấy vậy, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi không biết à? Bộ Thiền không có nói với ngươi sao?” Chợt ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ: “À, cũng đúng thôi, tính tình của nàng cũng không giống như ngươi, không thích khoe khoang, cho nên không nói với ngươi thôi, ha ha, ngươi cũng nên biết là Vương Bạt không những là Hữu hộ pháp Địa Vật Điện, còn kiêm nhiệm cả vị trí phó bộ trưởng của linh thực bộ, ngự thú bộ nữa rồi?” “Hắn chỉ là Kim Đan tiền kỳ thôi mà!” “Ngươi có biết không, từ khi Địa Vật Điện thành lập cho đến nay, chưa từng có ai có trường hợp như vậy không?” “Còn ngươi, ha ha, ngược lại rất thoải mái, dạy người ta được mấy năm, rồi phủi mông đi Tây Hải Quốc, mặc kệ hết thảy, không những mặc kệ, còn để lại không ít phiền toái cho Vương Bạt nữa, ngươi đắc tội với bao nhiêu người tự ngươi hẳn phải biết rõ chứ?” “Vương Bạt chính là phải thay ngươi dọn dẹp đống hỗn độn đó, mới phải tốn hết tâm tư bồi dưỡng ra được linh thực có thể chữa lành làn da cho ta đấy, ngươi nói nếu hắn mà có một người sư phụ đáng tin thì cần gì phải vất vả đến như vậy?” “Có phải không cần phân tâm đi Địa Vật Điện làm những việc lặt vặt kia, làm chậm trễ tu hành hay không?” “Bây giờ thì hay rồi, cách nhau mấy chục năm rồi nhảy ra, nói Vương Bạt là đệ tử của ngươi, thành tựu của hắn là do ngươi, ngươi có thấy xấu hổ không? Còn muốn mặt không vậy?” Mã Thăng Húc một hơi đem lửa giận nghẹn trong lòng tất cả đều xả ra ngoài, nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái. Những lời này hắn đã nhịn rất nhiều năm tháng rồi. Diêu Vô Địch bị phun cho một trận vào mặt, lập tức ngây người đứng im tại chỗ. Những lời của Mã Thăng Húc đã cho hắn một cú sốc cực lớn. Hắn từng tưởng tượng ra việc Vương Bạt sẽ bằng vào ngự thú, linh thực, bộc lộ tài năng. Nhưng chưa từng nghĩ tới rằng, chuyện này lại tới nhanh đến thế. Mới có mấy năm mà thôi? Nghĩ lại xem, bây giờ người này đã là Hữu hộ pháp Địa Vật Điện rồi, vậy phó điện chủ của Địa Vật Điện có khi nào cũng phải nhường một chút vị trí cho đồ đệ của mình hay không...... Ân, có lẽ là không thể lắm, dù sao phó điện chủ Địa Vật Điện cũng là người cấp cao. Một tu sĩ Kim Đan dù sao vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa đủ để đặt lên bàn cân được. Trong lòng có chút đáng tiếc. Mà lúc này trong đầu hắn, không khỏi lại nhớ đến một màn Vương Bạt đột nhiên xuất hiện từ chiếc ngọc bội rỗng ở Cự Hải Thành, Tây Hải Quốc ngày đó. Rồi không khỏi khẽ lắc đầu. Cho dù là đến ngày hôm nay, hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ ngày đó Vương Bạt đã làm những gì. Nhưng hắn biết rõ, đồ đệ của mình, đúng là...... nhận đúng người rồi! Nghĩ đến đây, Diêu Vô Địch đã hoàn toàn không để ý đến sự châm chọc khiêu khích của Mã Thăng Húc, trong lòng hắn chỉ còn lại một chuyện. Vung tay lên. “Ta đã biết rồi!” “Đi!” Cười ha ha một tiếng, rồi đột ngột nhảy lên không trung. Mã Thăng Húc có chút kinh ngạc nhìn thân ảnh Diêu Vô Địch biến mất nhanh chóng, chợt nhíu mày: “Biết? Hắn biết cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận