Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 469: Bại lộ (2)

“Thái Thượng, bây giờ Trường Sinh Tông Hóa Thần đều đã không còn, xem ra đã suy thoái, tại sao chúng ta không thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn? Đoạt lấy mấy vạn năm tích lũy của Trường Sinh Tông?”
Lão giả không có ý kiến, lông mày hơi giãn ra, quay sang hỏi tu sĩ trung niên vừa rồi: “Vạn Tượng Tông, biến hóa chắc là còn lớn hơn nhỉ?”
Khi nói chuyện, trong đầu lão không khỏi lóe lên một bóng hình xanh nhạt, trong mắt vô thức nảy lên một tia giận dữ. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão phải chịu thiệt thòi lớn như thế từ một kẻ hậu bối! Nếu không phải do lão làm việc trước giờ luôn có đường lui, thậm chí để phòng thân mà dùng lãng quên Thần Thông, quên cả những sự chuẩn bị sau lưng, thì giờ phút này, có lẽ lão đã giống như những Hóa Thần của Đại Tấn kia, treo lơ lửng trên trời, trở thành một bộ phận của đất trời này. Dù vậy, lão vẫn tổn thất nặng nề khó mà đánh giá được, thậm chí không thể không đích thân ra mặt, khống chế đại cục.
Tu sĩ trung niên vội vàng đáp: “Thưa Thái Thượng trưởng lão, Vạn Tượng Tông bên kia quả thật biến đổi lớn hơn một chút, số lượng Hóa Thần trong tông không rõ lắm, nhưng vị trí tông chủ thì đã do Khuất Thần Thông, sơn chủ thiếu Âm sơn trước kia, kế nhiệm, còn lập thêm vị trí Phó Tông Chủ, hình như là...ờ, là một người tên là “Vương Bạt” đảm nhiệm.”
“Phanh!”
Hư không bên cạnh lão giả bỗng nhiên nổ tung! Sắc trời trong nháy mắt trở nên u ám, dường như đã nhận ra điều gì đó, mây đen trên không trung từ từ tụ lại... Các tu sĩ Nguyên Anh đều không khỏi nín thở, căng thẳng nhìn lão giả, không khí trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng.
“Hô——”
Lão giả thở dài một tiếng. Ánh mắt giận dữ lặng lẽ biến mất, khí tức đáng sợ trên người nhanh chóng thu lại, mây đen trên trời lập tức mất đi mục tiêu, bồi hồi một hồi rồi dần dần tan đi.
Lão nhìn về phía tu sĩ trung niên: “Vừa nãy nói tới đâu rồi? Ngươi nói tiếp đi.”
Tu sĩ trung niên khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, nhanh chóng nói: “Dạ, dạ, vừa nãy nói đến Phó Tông Chủ Vương Bạt của Vạn Tượng Tông, người này ngược lại thường thường không có gì lạ, chỗ bất phàm duy nhất là có một vị sư phụ Hóa Thần......”
Lão giả nghe vậy, không nhịn được bật ra một tiếng "à". Thường thường không có gì lạ ư? Nếu không phải lão còn nhớ rõ cái tên Vương Bạt hậu sinh này, đã dựa vào các loại thủ đoạn cướp đi Âm Thần Thần Vị mà lão tỉ mỉ sắp xếp 200 năm, khiến cho mưu đồ của lão từ đây đổ sông đổ biển, thì có lẽ lão đã thật sự cho rằng đối phương chẳng có gì đặc biệt, không còn gì khác. Nếu như lão hận Tuân Phục Quân một thì với tên Vương Bạt vừa mới bước vào Nguyên Anh này, ngoài hận, lão còn có thêm sự phẫn nộ. Quan trọng nhất là, lão còn nhớ rõ lúc trước rõ ràng đã đánh tan thần hồn ý thức của đối phương, không tiếc ngọc thạch câu phần. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, đối phương lại quỷ dị hồi sinh tại chỗ.
“Rốt cuộc có phải ta đã nhìn lầm?”
“Là ý chí của đất trời, hay là thần thông pháp thuật mà không ai biết đến?”
Lão giả cau mày trầm tư trong lòng. Mà lúc này, các tu sĩ xung quanh không phải kẻ mù, ai nấy đều nhận ra lão giả hình như để ý tới tân Phó Tông Chủ của Vạn Tượng Tông này.
Tu sĩ béo mặt tươi cười vừa nãy mở miệng đề nghị tấn công Trường Sinh Tông nghe tu sĩ trung niên nói, không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, lập tức lên tiếng: “Thái Thượng, ngay cả tông chủ cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh, e rằng Vạn Tượng Tông lần này còn tổn thất lớn hơn! Chúng ta có thể trực tiếp bỏ qua Trường Sinh Tông mà ra tay với Vạn Tượng Tông!”
Thánh Tông tuy rằng tổn thất cũng rất lớn, nhưng chỉ cần có vị Thái Thượng này ở đây, muốn nuốt trôi Vạn Tượng Tông không phải là không có hi vọng. Mà chỉ cần nuốt trôi Vạn Tượng Tông, với tích lũy bao năm của Vạn Tượng Tông, không nói những cái khác, các tu sĩ Nguyên Anh bọn họ nhất định có thể ăn được một bữa no nê, đợi khi thực lực đầy đủ, sẽ có thể thừa cơ nuốt luôn Trường Sinh Tông, Du Tiên Quan... Đạo lý này không chỉ tu sĩ béo mặt tươi cười hiểu được mà những tu sĩ khác cũng đều đã hiểu ra. Nghĩ tới việc lão giả vừa rồi hào phóng báo đáp, cũng không khỏi âm thầm hối hận vì không thể nhanh chân lên tiếng đề nghị.
Trong đám người, chỉ có Thân Phục bỗng nhiên cảm thấy tim chùng xuống.
“Nguy rồi, Hàn Lão Ma này có lẽ đang để mắt tới Vạn Tượng Tông! Ta phải tranh thủ thời gian báo tin cho sư huynh mới được!”
Nhưng điều khiến các tu sĩ không ngờ chính là, lão giả chỉ nhàn nhạt liếc tu sĩ béo mặt tươi cười một cái, thản nhiên nói: “Vạn Tượng Tông...không cần để ý đến.”
Không, không cần để ý tới? Không riêng gì tu sĩ béo mà cả những tu sĩ xung quanh cũng đều không khỏi ngạc nhiên. Có chút không rõ tâm tư của vị Thái Thượng này.
Lão giả khẽ nhíu mày, ngừng một chút rồi nói thêm: “Có thể tiếp cận Vạn Tượng Tông, nhưng đừng gây chuyện.”
Nói xong lão liền không đợi đám người kịp phản ứng, lại hỏi tu sĩ trung niên: “Còn gì nữa không?”
Tu sĩ trung niên ngập ngừng một lúc rồi nói: “Hành tung của Du Tiên Quan thì rất khó nắm bắt, đệ tử không rõ ràng, nhưng bên Tần Thị cũng đã đổi...”
So với ba tông, sự biến động của Tần Thị đối với lão giả mà nói hiển nhiên không đáng nhắc tới. Cho nên lão chỉ nghe vài câu, liền trực tiếp chớp mắt ném cho tu sĩ trung niên một cái bình sứ. Nhẹ nhàng căn dặn vài câu.
Tu sĩ béo mặt tươi cười thấy lão giả không có ý định ban thưởng cho mình thì do dự một lúc, cũng lập tức báo cáo một chuyện cho lão giả.
“Chân Võ Giả nuôi dưỡng ở ba châu phản phệ lại Đạo Thặng Châu?”
Lão giả hơi ngạc nhiên: “Pháp của Đạo Thặng Châu tuy rằng không rõ đại đạo, nhưng lại giỏi về khôi lỗi sai khiến, tài năng xuất chúng, cho dù không có Hóa Thần, cũng hẳn còn không ít tu sĩ Nguyên Anh ở đó chứ, Chân Võ Giả này xuất hiện cũng mới mấy chục năm thôi, sao có thể phản phệ lại Đạo Thặng Châu được?”
Tu sĩ béo mặt tươi cười bị hỏi làm cho nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc lại, vội vàng xoa xoa trán mặc dù không hề có mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Cái này, đệ tử hoàn toàn không rõ, chỉ nghe nói người khai sáng ra Chân Võ Chi Đạo là Chân Võ Chi Tổ Vương Húc, tu hành chưa được mấy chục năm, trước đó không lâu ở Bắc Hải đã đánh chết một tu sĩ Nguyên Anh viên mãn của Đạo Thặng Châu, nghe nói có chút mưu mẹo, nhưng cũng vì vậy mà được đồn là người của thiên mệnh... Ta, ta sẽ đi điều tra rõ ràng rồi bẩm báo!”
Lão giả vẫn không khỏi nheo hai mắt lại: “Một phàm nhân tu hành Chân Võ chưa được mấy chục năm mà có thể đánh chết tu sĩ Nguyên Anh viên mãn?”
“Tốc độ tiến bộ thế này, ngay cả tu sĩ Thánh Tông ta cũng theo không kịp.”
“Thiên mệnh...thiên mệnh...”
“Chân Võ, có chút thú vị...”
Trong đám người, lập tức có một tu sĩ xông ra nhận việc: “Đệ tử sẽ đi bắt người này về đây! Hỏi cho rõ có phải là có kỳ ngộ trong người không!”
Lão giả lạnh nhạt đưa tay ngăn lại: “Làm việc phải biết phân biệt cái nào chủ cái nào thứ, điểm này, các ngươi thua kém Nhân Nhi quá nhiều... Thân Phục, nếu ngươi tìm được vị trí Huyết Kỳ Lân thì dẫn đường cho lão đầu tử này đi.”
Trong đám người, Thân Phục vừa bị gọi tên, thân thể liền khẽ run lên một cái. Sau đó lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ khi được coi trọng, vội vàng nói: “Đệ tử lĩnh mệnh!”
Trong lòng lại không khỏi dần dần chìm xuống. Có Hàn Lão Ma này ở đây, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không dám thông báo cho sư huynh.
“Ừ, các ngươi, chia một bộ phận lưu thủ Thánh Tông, một bộ phận cùng lão đầu tử đi thôi, xem như cơ duyên của các ngươi đến rồi.”
Ánh mắt lão giả đảo qua bốn phía, chọn ra một vài người. Sau đó những bóng dáng này lặng lẽ biến mất trong đại trận của Nguyên Thủy Ma Tông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận