Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 403: Mười năm (3)

Mã Thăng Húc hừ hừ hai tiếng, sau đó nghi ngờ nói: “Mấy người bọn họ chẳng phải là đã đủ rồi sao? Ngươi gọi các Ti Chủ tới là vì sao?”
“Ha ha, cũng là tiện thể mời bọn họ báo cáo với phó điện chủ ngài về tình hình công tác mười năm này.” Vương Bạt mỉm cười nói.
“Trong âm thầm gọi sư thúc là được rồi, nghe ngươi hô phó điện chủ cứ thấy là lạ.” Mã Thăng Húc lầm bầm một câu.
Chẳng bao lâu, Ti Chủ Thủy hành tư Chu Thiên Tề ngoài dự kiến là người đầu tiên đến. Thấy Vương Bạt, hắn có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hành lễ với Mã Thăng Húc một cái rồi lại cung kính thi lễ với Vương Bạt.
“Thủy hành tư Chu Thiên Tề, bái kiến Tổng Ti Chủ.”
Vương Bạt mỉm cười đỡ Chu Thiên Tề. “Chu Ti Chủ khách khí quá, chúng ta là cùng thế hệ, mà ngươi lại là người chân truyền, không cần quá câu nệ lễ nghi như vậy, cứ gọi ta Vương Bạt, hoặc là Vương sư đệ là được.”
Chu Thiên Tề hơi có chút kinh ngạc, rồi từ từ nở nụ cười: “Dạ, Tổng Ti Chủ.”
Đang nói, lại có một bóng người sải bước tiến vào. Nhìn thấy Vương Bạt, cũng sững sờ. Vẻ lúng túng, bất an, cảm kích đủ loại cảm xúc hiện rõ trên mặt hắn, nhưng sau đó vẫn kiên trì tiến đến chỗ Vương Bạt, dùng lễ của thuộc hạ nói với Vương Bạt: “Hỏa hành tư Xích Liệt Tuyền, bái kiến Tổng Ti Chủ... Cám ơn Tổng Ti Chủ đã bỏ qua chuyện cũ.”
Nói rồi, hắn chợt lấy ra một khối ngọc giản từ trong tay áo, hai tay dâng lên cho Vương Bạt.
Vương Bạt không nhận lấy mà lẳng lặng nhìn đối phương, nhìn cho đến khi vẻ xấu hổ trên mặt Xích Liệt Tuyền càng thêm lộ rõ, hắn mới bỗng nở nụ cười nói: “Xích Ti Chủ khách sáo rồi, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.”
Một tay đưa ra, sau đó nắm lấy ngọc giản. Thấy vậy, Xích Liệt Tuyền mới thở phào. Khuôn mặt cũng hiện lên nét tươi cười, vội vàng giải thích: “Đây là « Thái Ất Hỏa Chân Quyết » bao gồm yếu điểm tu hành cho đến Nguyên Anh viên mãn và những cảm ngộ của các đời phong chủ Hỏa Vân Phong, mong rằng sẽ giúp ích phần nào cho Tổng Ti Chủ.”
Vương Bạt hơi ngạc nhiên. Rồi gật đầu: “Xích Ti Chủ có lòng, đa tạ.”
Sau khi hàn huyên đôi chút về kiến giải công pháp thuộc hỏa, Xích Liệt Tuyền có vẻ rất tận tâm. Chỉ là khi nghe Vương Bạt thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến, trong lòng hắn không khỏi giật mình. Vì hắn chợt nhận ra rằng, tạo nghệ về công pháp thuộc hỏa của Vương Bạt, dù không bằng hắn nhưng cũng không hề kém quá nhiều, thậm chí có vài kiến giải vô cùng độc đáo mà chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
“Lẽ nào Tổng Ti Chủ này thật sự là một thiên tài hiếm có?” Xích Liệt Tuyền không khỏi nghĩ như vậy. Nhận ra điều này, hắn không khỏi nhớ tới chuyện mình từng không muốn truyền thụ công pháp cho Vương Bạt. Khuôn mặt lập tức nóng ran lên. Cũng không khỏi sinh ra chút hối hận: “Nếu như lúc trước ta không quá ngạo mạn... thì có lẽ hôm nay đã không phải lúng túng đến thế.”
Chẳng bao lâu, Ti chủ Kim hành tư Thích Nhữ Liêm và Tiền Xuân của Thổ hành tư cũng lần lượt đến. Hai người nhìn thấy Vương Bạt, đều có chút ngạc nhiên.
Vương Bạt cũng không để bọn họ có cơ hội hành lễ, thấy mọi người đều đã đến, liền gật đầu nói: “Bốn vị Ti Chủ đã đến đủ, vừa hay chúng ta cùng nhau báo cáo tình hình những năm gần đây với phó điện chủ.”
Ti chủ của Mộc hành tư là hướng về Linh Uy tử, nhưng do Linh Uy tử chậm chạp chưa về tông, thêm việc Lâu Dị và những người khác cũng có khả năng quản lý, thế nên vị trí Ti chủ Mộc hành tư tạm thời bị bỏ trống.
Nghe vậy, bốn người đều có chút kinh ngạc. Vì trước khi thành lập Ngũ Hành Ti, hai mươi lăm bộ đã được Vương Bạt chỉnh đốn lại, các số liệu đều rất minh bạch, quy trình sản xuất cũng rõ ràng, cho nên cả bốn người đều có thể tường thuật rõ ràng đầu đuôi mọi việc.
Mã Thăng Húc vừa nghe vừa gật đầu, Vương Bạt cũng chăm chú lắng nghe bên cạnh. Chẳng bao lâu, hắn đã hiểu đại khái về tình hình Ngũ Hành Ti trong những ngày mình vắng mặt. Trong lòng cũng cảm thấy vững tin. Để sau khi trở lại Tổng Ti Điện tiếp tục làm việc, sẽ không bị ngơ ngác. Đây cũng là lý do hắn để Mã Thăng Húc gọi mọi người tới báo cáo.
“Nhưng ta cảm thấy dù có mình hay không thì cũng chẳng khác biệt là bao… Xem ra ta có thể tiếp tục vụng trộm lười biếng thôi.” Vương Bạt thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi bốn người báo cáo xong, lập tức rời đi. Còn Lâu Dị thì cùng mọi người tranh thủ thu dọn qua loa các loại tấu chương trong điện. Các loại tấu chương chất cao như núi nhỏ, sau khi được Lâu Dị và những người khác chỉnh lý, thì giờ chỉ còn lại khoảng hơn một tấc bề dày. Mặc dù vẫn còn nhiều nhưng lại không khiến cho người ta có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Mã Thăng Húc nhìn chồng tấu chương này, lập tức thở dài. Cảm thán không ngớt: “Ta biết ngay gọi ngươi tới sẽ có cách mà!”
Vương Bạt cũng cười cười, nhìn về phía Lâu Dị: “Lâu sư chất, ngươi cứ tạm ở lại Địa Vật Điện, giúp phó điện chủ một thời gian đi.”
Mã Thăng Húc mừng rỡ không thôi: “Tốt tốt tốt! Quá tốt rồi.”
Lâu Dị vội vàng đi ra, khom mình hành lễ.
“Vậy thì, sư thúc, nếu không có việc gì nữa, ta xin về trước?” Vương Bạt cười hỏi.
Mã Thăng Húc cười mắng: “Nhóc con nhà ngươi chắc chắn là nhớ con gái ta rồi chứ gì!”
“Đi đi! Đi đi! Vấn đề của ta cũng còn nhiều lắm, nhưng thật sự cũng không liên quan lắm đến Ngũ Hành Ti của ngươi.”
Vương Bạt không quan tâm Mã Thăng Húc trêu chọc, liền cười ha ha rời khỏi Địa Vật Điện. Lý Ứng Phụ và Đào Như Ý cũng lập tức đi theo.
“Như Ý, ta bế quan lâu như vậy, nhớ nhất chính là món ăn ngươi làm, hôm nay nhất định phải làm một bữa thật ngon nhé.” Vương Bạt cũng không vội đi mà quay sang cười với Đào Như Ý.
Đào Như Ý chất phác gãi đầu: “Được thôi, hôm nay tan việc muội sẽ tới Vạn Pháp Phong.”
Chu Lục Ngạc bên cạnh lập tức lườm Đào Như Ý một cái: “Ngốc, chúng ta đang ở Tổng Ti Điện, có tan làm hay không, chẳng phải là do sư thúc tổ quyết định sao?”
Đào Như Ý không khỏi ngơ ngác.
Vương Bạt thấy vậy, không khỏi cười ha ha. Lý Ứng Phụ, Chân Bá Ân và những người khác cũng đều bật cười. Nụ cười này đã xoá tan sự xa cách mà mười năm xa cách tạo thành.
“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi sư thúc tổ bế quan mười năm thu hoạch thế nào.” Chu Lục Ngạc tò mò hỏi.
Nghe Chu Lục Ngạc nói vậy, những người khác cũng tò mò nhìn về phía Vương Bạt.
Vương Bạt lại chỉ cười cười, không hề để ý mà nói: “Có gì mà thu hoạch chứ, khổ tu mười năm, đơn giản chỉ là từ Kim Đan sơ kỳ biến thành Kim Đan trung kỳ thôi.”
Lý Ứng Phụ nghe vậy, khẽ lắc đầu nói: “Tổng Ti Chủ tiến bộ vậy cũng không ít, theo ta được biết, Vạn Pháp Mạch so với các ngọn núi khác có khác biệt, bởi vì tu luyện quá nhiều loại công pháp nên tốc độ tiến cảnh chậm hơn nhiều so với các tu sĩ khác, nếu ta nhớ không nhầm thì Tổng Ti Chủ nhập Kim Đan mới được khoảng chưa đầy 50 năm?”
“Chưa đầy 50 năm đã là Kim Đan trung kỳ, tốc độ của Tổng Ti Chủ so với tu sĩ bình thường cũng không chậm.”
“Lão Lý đừng thổi phồng ta quá.” Vương Bạt cười ha ha nói: “Đi thôi, hôm nay ta cho các ngươi nghỉ ngơi, cùng đi Vạn Pháp Phong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận