Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 509: Tấn thăng (4)

Tiền Bạch Mao quen thuộc bổ sung một câu: “Bệ Hạ cũng nhất thiết phải cẩn thận, nhỡ đâu trong Nguyên Thủy Ma Tông còn có…”
“Đừng nói nữa!” Dương Khuyết bỗng nhiên lên tiếng, sắc mặt khó coi.
Tiền Bạch Mao ngẩn người, sau đó lập tức kịp phản ứng, vội vàng bịt miệng mình lại. Khẩn trương nói: “Bệ Hạ, vi thần thật không cố ý…”
“Trẫm biết!” Dương Khuyết bỗng nhiên đưa tay ngăn Tiền Bạch Mao nói tiếp.
Trước kia hắn còn cảm thấy Tiền Bạch Mao có chút lanh mồm lanh miệng, nói năng tùy tiện, thường thường lại có thể dẫn tới không ít chuyện ngớ ngẩn cho Vạn Thần Quốc. Nhưng lần này, hắn lần đầu tiên cảm thấy có chút tê cả da đầu. Vốn còn muốn tiếp tục từ từ nắm bắt tình hình, bây giờ cũng mất hứng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Ngươi khi đó ở Đại Tấn cai quản à? Đại Tấn bên kia thế nào?”
“Đại Tấn?” Tiền Bạch Mao ngẩn người, sau đó thật thà nói: “Vi thần tuy từ nhỏ đã ở Đại Tấn cai quản, nhưng thật sự không biết nhiều, bất quá việc có thể đối đầu với Đại Yến nhiều năm mà không đổ thì cũng không đơn giản… Đương nhiên, bây giờ trời đất thay đổi, Đại Tấn và Đại Yến đều chưa chắc còn được như trước.”
“Ra vậy.” Dương Khuyết gật gật đầu, vẻ mặt suy tư. Lại hỏi một vài vấn đề, sau đó phất tay cho Tiền Bạch Mao lui xuống.
Đợi Tiền Bạch Mao đi rồi. Trong khoang thuyền vốn trống rỗng, lại bay ra một đạo mắt giống hạt đậu xanh, một bà lão tóc vàng có tướng mạo buồn cười. Nhìn chằm chằm về hướng Tiền Bạch Mao rời đi, bà ta trầm giọng nói: “Người này vừa rồi tâm khẩu bất nhất.”
Dương Khuyết cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, thay đổi vẻ ngoài vừa rồi, thần sắc bình tĩnh: “Chuyện thường thôi, phàm là có thể đạt tới Kim Đan, thì có mấy ai muốn cam tâm làm người dưới.”
Bà lão tóc vàng nhíu mày: “Người này và những người ở Mai Sơn không giống nhau lắm, dù cố gắng che giấu nhưng càng giống có mưu đồ khác… Có muốn lục soát hồn hắn không?”
Dương Khuyết thản nhiên liếc nhìn bà lão tóc vàng một chút: “Vậy thì không cần, nếu ta đoán không sai, Tiền Bạch Mao này rất có thể là người của tông môn Đại Tấn cài vào.”
“Ngươi biết ư?” Bà lão tóc vàng kinh ngạc lộ vẻ mặt: “Vậy vì sao ngươi không bắt giữ hắn, tra hỏi cho rõ?”
“Cũng mới nhìn ra chút manh mối vừa rồi thôi.” Dương Khuyết tùy ý nói, sau đó lộ ra một vòng ngạo nghễ và vẻ tự tin: “Thực lực không đủ thì mới dùng mấy chiêu trò vụn vặt này, tông môn Đại Tấn nếu chỉ dám cài cắm người vào bên cạnh ta, chứng tỏ chúng không có lòng tin, không có năng lực, loại người này, có khác gì ngũ đại tông lúc trước? Cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi!”
“Cứ để Tiền Bạch Mao ở lại, đến khi cần ta sẽ tự dùng hắn.”
Nghe Dương Khuyết nói vậy, bà lão tóc vàng lại tỏ vẻ tán đồng: “Cũng đúng, ngày xưa Diệp Thương Sinh cũng gần như dùng sức một mình, quét ngang cả Hoàng Cực Châu, chúng ta dù sao không phải phàm nhân, không cần phí tâm tư bày mưu tính kế nhiều như vậy… Vậy kế tiếp, ngươi sẽ đi thẳng tới Nguyên Thủy Ma Tông?”
Dương Khuyết nhìn bà lão tóc vàng, đang định mở miệng xác nhận. Nhưng trong đầu lại bỗng nhớ tới câu mà Tiền Bạch Mao suýt nữa buột miệng nói ra, suy nghĩ một hồi, lời đến bên miệng lại trở thành một câu khác: “Không, nếu Tiền Bạch Mao này phần lớn là người của Đại Tấn sắp xếp bên cạnh ta, thì người Đại Tấn cũng chỉ nghĩ là ta muốn đi đánh Nguyên Thủy Ma Tông, à, ta sẽ đánh úp bất ngờ, một đòn hạ gục Đại Tấn!”
“Sau đó, lại hướng Bắc hạ gục Đại Yến!”
“Diệt xong hai nước này, Phong Lâm Châu sẽ vào tay ta!”
“Dù sao trước kia chúng ta đã có kế hoạch như thế rồi.”
Trong mắt Dương Khuyết, bốc lên một ngọn lửa khát vọng hừng hực: “Lão tổ Diệp Thị ngày xưa cũng chỉ được một châu chi địa cung phụng, còn ta lại có thể có được hai châu!”
“Lại có ngươi Hóa Long Thượng Nhân phụ tá.”
“Ngày sau phi thăng thượng giới, cũng chưa chắc đã hết hy vọng!”
Bà lão tóc vàng nghe vậy lập tức nghiêm nghị cúi đầu: “Lão nô nhất định dốc hết sức, phụ tá chủ nhân.”
Dương Khuyết nghe vậy, cười nhạt một tiếng. Sau đó đi đến trước cửa sổ khoang thuyền, khẽ động ý nghĩ, cửa sổ lặng lẽ mở ra. Xuyên qua cửa sổ. Đã thấy mây trắng bốn phía lững lờ, phía dưới sông núi hùng vĩ liên miên chập chùng. Hóa ra đã rời khỏi hải vực, đang bay trên bầu trời.
Nhìn xuống non sông rộng lớn phía dưới, lòng Dương Khuyết bỗng trào lên sự hào hùng vô hạn…
Trung bộ Phong Lâm Châu. Chỗ giáp giới của bốn nước cũ Phục Quốc, Tống Quốc, Lao Quốc và Tiếu Quốc.
Một nơi ẩn sâu trong sơn cốc, huyết văn ngang dọc, ẩn ẩn bao quanh một tòa Huyết Đạo trận pháp quy mô kinh người. Mà bên trên Huyết Đạo trận pháp này, còn có một đạo trận pháp nặc tức càng thêm tinh diệu, che giấu tất cả mọi thứ.
Giờ phút này, một bóng người già nua đang đứng trong trận pháp. Nếu Vương Bạt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người trước mắt, chính là Thái Thượng của Nguyên Thủy Ma Tông, Hàn Yểm Tử. Đối diện với ông ta, một con Kỳ Lân máu me đầy mình đang rên rỉ không thôi, vốn có thể trạng cường tráng đáng kinh ngạc, giờ lại gầy trơ xương, hấp hối đổ rạp trên trận pháp. Khí tức càng lúc càng yếu ớt. Vô số tinh nguyên khí huyết, theo trên thân nó, đảo ngược chảy ra, chảy vào trong thân thể của bóng người già nua kia. Phần lan tràn ra bên ngoài, thì bị các tu sĩ áo đen vây quanh xung quanh hấp thu. Tinh khí xung quanh, uy áp càng lúc càng sâu.
Hôm nay. Hàn Yểm Tử có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời. Đã thấy từng chiếc thuyền lớn với hình dáng trang sức khác lạ so với Phong Lâm Châu, bay ngang qua trên bầu trời.
“Thuyền của Hoàng Cực Châu?” Hàn Yểm Tử khẽ sửng sốt, vừa liếc đã nhận ra.
Chỉ là ngay lúc này, một người trên thuyền cũng có vẻ như có gì đó phát giác, hướng xuống nhìn.
Cách trận pháp nặc tức kia. Giờ khắc này, ánh mắt hai người giao nhau. Hàn Yểm Tử hơi nheo mắt lại. Thời gian trong một cái chớp mắt dường như ngưng đọng. Nhưng rồi tiếp theo một cái chớp mắt, cùng với thuyền lớn rời đi, ánh mắt cấp tốc rời ra.
Trên bầu trời, trên mạn thuyền lớn nhất ở giữa. Dương Khuyết không hề hay biết thu lại ánh mắt liếc xuống phía dưới, hơi cau mày: “Phong Lâm Châu, so với Hoàng Cực Châu thì lớn hơn không ít, lại phải bay lâu như vậy…”
“Nhưng tính ra thì chắc cũng sắp tới.”
“Căn cứ tin tức của thám tử, vòng qua Trần Quốc, Sâm Quốc và Lê Quốc là tới được Đại Tấn… Nơi đó, gần tông môn nhất…”
“Nếu nhớ không sai thì chắc là “Vạn Tượng Tông” nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận