Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 475: Xuất phát (3)

“Triệu Phong chủ không cần khách khí, cái này ta cần.” Tịch Vô Thương cười ha hả giật lấy bầu rượu linh tửu từ tay Vương Bạt. Quý Nguyên tuy không lên tiếng nhưng càng thêm dứt khoát, trực tiếp dời một vò, nhét vào trong pháp khí chứa đồ của mình. Đào Như Ý thấy vậy thì lộ vẻ dao động nhưng lại có chút xấu hổ, may mà Chu Lục Ngạc hiểu rõ tính tình đạo lữ, ngay lập tức tiến tới bên cạnh mẹ của vị sư thúc tổ Bộ Thiền này, không biết nói gì, không bao lâu đã mừng rỡ ôm một hũ lớn linh tửu cất vào. Lâu Dị và Chân Bá Ân da mặt mỏng, không có ý định chủ động muốn, bất quá cũng uống thêm mấy ngụm, rất nhanh đã mặt đỏ tía tai, đầu óc choáng váng, muốn dùng pháp lực loại bỏ nhưng hoàn toàn không thể loại trừ tửu kình. Những người còn lại thấy thế, không khỏi cười ha ha: "Rượu này không phải linh tửu bình thường, uống nhiều quá là say đó!" Đúng lúc này, từ dưới gầm bàn lại truyền tới một tràng tiếng ngáy. Mọi người cúi đầu xem xét, thì thấy dưới gầm bàn một thiếu niên tuấn tú mặt đỏ bừng, toàn thân tản ra mùi rượu đang ngửa đầu nằm ngáy o o. Lần này thì mọi người đều không nhịn được cười lớn. Ngay cả Bộ Thiền cũng cười mắng: "Tiểu gia hỏa không biết trời cao đất dày!" Cũng may Vương Thanh Dương thấy Vương Dịch An đáng thương, đưa Vương Dịch An đến sương phòng nghỉ ngơi. "Nào, chúng ta oẳn tù tì đi!" "Cái đó không có ý nghĩa, lấy bàn này làm ranh giới, hai chiếc đũa làm kiếm, xem ai ra ngoài trước…" Tiếng cười lúc như mưa, lúc ồn ào náo nhiệt. Nhất thời ham vui. Cuộc vui ngắn ngủi. “Quan Điện Chủ đã trở lại, chúng ta cũng nên đi thôi.” Triệu Phong cầm trong tay một khối linh tê thạch, quay đầu nhìn chén bát ngổn ngang ở Vạn Pháp Phong, trong mắt thoáng có chút lưu luyến. Nhưng cái chút lưu luyến này chợt biến mất không thấy, thay vào đó là sự thong dong và kiên định sẵn sàng nghênh đón thử thách. Quý Nguyên, Tịch Vô Thương, Lâu Dị cũng chậm rãi thu lại nụ cười, đi ra sau lưng Triệu Phong. Tựa hồ nghe thấy động tĩnh, từ sương phòng bên kia, Vương Dịch An còn mơ màng cũng lập tức bay ra, loạng choạng rơi xuống sau lưng Triệu Phong. Mà Vương Thanh Dương đang ở cạnh Bộ Thiền cũng cười, hướng Vương Bạt và Bộ Thiền thi lễ một cái, vội vàng theo sau. Nhìn những bóng lưng quen thuộc này, Vương Bạt có chút trầm mặc, sau đó từ trong tay áo lấy ra mấy khối lệnh bài đen tuyền, đưa đến tay Triệu Phong. "Sư huynh lần này đi đường có thể chôn một khối ở mỗi khoảng cách nhất định.” "Nếu tình huống nguy cấp, hãy rót pháp lực vào bên trong…” Hắn bỗng nhiên khựng lại, sau đó không khỏi nhìn về phía Triệu Phong, thấy Triệu Phong cũng đang nhìn mình. Hai người lúc này dường như tâm ý tương thông, bỗng nhìn nhau cười ha hả. Cảnh này dường như trùng lặp với quá khứ. Chỉ là Vương Bạt đã từ người nhận đồ biến thành người cho đồ. "Sư đệ đã hóa rồng, khí tượng phi phàm! Ta còn kém xa." Triệu Phong mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức hào phóng tiếp nhận khối lệnh bài đen tuyền kia. “Đi thôi! Đừng để Quan Điện Chủ phải đợi lâu!” Nói rồi, áo bào hắn rung lên, hóa thành một đạo kiếm quang cuồn cuộn bay về phía ba điện trên bầu trời. Đám người phía sau cũng lần lượt bay lên, bám sát Triệu Phong. Vương Dịch An cuối cùng cũng tỉnh rượu, quay đầu nhìn Vương Bạt và Bộ Thiền, bái thật sâu, sau đó cũng hóa thành một đạo kiếm quang bay đi. Vạn Pháp Phong vừa rồi còn náo nhiệt, thoáng cái đã trở nên vắng vẻ khác thường. "Sư huynh..." Bộ Thiền lặng lẽ nép vào lòng Vương Bạt. Vương Bạt nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Bộ Thiền, nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm đi, ta cam đoan bọn hắn sẽ không có việc gì." "Ba đạo Luyện Hư truyền thừa của Diệp Thương Sinh kia cũng không hề tầm thường, nếu để Dương Khuyết thuận lợi đạt được Luyện Hư truyền thừa, với sự tàn nhẫn, độc ác của hắn ở Nhân cảnh giới, chỉ sợ chúng ta vĩnh viễn không có ngày ngoi đầu lên nổi!" Hoàng Cực Châu, Đại Càn Đông Bộ. Đông Uyên ngũ tông tạm thời tụ tập trong một tòa thành trì. Giữa thành trì có một cung điện quy cách hùng vĩ. Ngũ đại tông Tông chủ, các trưởng lão, tổng cộng hơn một trăm người đang tề tụ một chỗ, sắc mặt ngưng trọng thương nghị. Người nói chuyện chính là cung chủ Bát Bảo Cung, một trong ngũ đại tông, Mai Sơn. Hắn mặc cẩm bào, khí độ hùng vĩ, trước mặt hắn là một bức tranh trải rộng, trên đó là bản đồ Đại Càn, mỗi tòa thành đều có đánh dấu. Trong đó, các thành trì thuộc Đông Bộ và Bắc Bộ Đại Càn gần như toàn bộ được tô màu xanh lục. Nam Bộ và Tây Bộ thì được tô màu đỏ. Giữa màu đỏ và xanh lục, lại có một chấm nhỏ màu vàng kim, đặc biệt chói mắt. Mai Sơn chỉ vào chấm nhỏ màu vàng kim, trầm giọng nói: "Cho nên chúng ta nhất định phải giữ vững Hóa Long Trì, quyết không thể để hắn vượt lên trước đoạt được Luyện Hư truyền thừa!" Lời này ngay lập tức nhận được sự đồng tình của không ít người xung quanh. Nhưng cũng có người nhịn không được lên tiếng: "Mai Tông chủ nói đi nói lại toàn luận điệu cũ, ai còn không biết là không thể để Dương Khuyết đoạt được Luyện Hư truyền thừa? Có điều chúng ta cùng Dương Khuyết đấu nhau lâu như vậy, cũng không thể phong tỏa hoàn toàn ngăn chặn Hóa Long Trì, ai có thể có biện pháp khác?" Nghe có người chất vấn, sắc mặt Mai Sơn cũng trở nên khó coi: "Đế đô vốn là nơi hưng thịnh nhất của toàn bộ Đại Càn, lại được hoàng tộc Đại Càn kinh doanh nhiều năm, chúng ta vốn đã chịu nhiều chèn ép, cũng chỉ đến bây giờ mới coi như thở phào một hơi, không đấu lại Dương Khuyết là bình thường, bây giờ triệu tập mọi người chính là để thảo luận ra biện pháp." Kha Ma phủ chủ “Phượng Lân phủ” nghe vậy trầm ngâm nói: "Thực ra không chỉ Luyện Hư truyền thừa, mà trong đó, Hóa Thần truyền thừa, chúng ta cũng tốt nhất phải nắm giữ trong tay. Tổng số Hóa Thần truyền thừa trong Hóa Long Trì có hạn, mỗi đạo truyền thừa chỉ trao cho một người, chúng ta chiếm nhiều một chút thì Dương Khuyết bên kia sẽ chiếm ít một chút, có lên có xuống, luôn có thể hơn hắn." “Cũng đúng, bất quá Dương Khuyết có cho chúng ta thời gian sao?” Có người đồng ý, có người nghi ngờ. Không ai thuyết phục được ai. Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài điện nhanh chóng bay tới, đi tới cạnh một lão giả râu tím, ghé tai thì thầm vài câu. Lão giả râu tím nghe vậy không khỏi mặt lộ vẻ giận dữ, âm thanh cũng trở nên lớn hơn: "Ngươi nói là, ở trên Đông Hải, có tu sĩ từ bên ngoài châu đặt chân lên bờ, muốn đến Hóa Long Trì, kết quả bị người của chúng ta phát hiện?" "Đều bắt lại cả rồi sao?" Tu sĩ kia cúi đầu, vẻ mặt có chút thẹn thùng: "Người của chúng ta muốn bắt bọn họ lại, nhưng là... chúng ta không đánh lại..." Lời này vừa nói ra, cả điện lập tức xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận