Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 288: Nam Thược Thành

Chương 288: Nam Thược Thành.
Nam Thược Thành. Một tòa thành lớn ở vị trí biên giới phía tây nam Đại Yến. Tường thành mới xây. Nơi này là một trong số ít những nơi giáp ranh trực tiếp với Đại Tấn. Lại đi về phía Tây Nam chừng hơn mười dặm, chính là Đại Tấn uy danh hiển hách. Hai đại hoàng triều bởi vì theo đuổi lý niệm khác nhau, thậm chí hoàn toàn tương phản, cho nên quan hệ giữa hai hoàng triều cũng không hề hòa hợp. Cho dù là trong hoàn cảnh lớn có tu sĩ ngoại châu xâm lấn như thế này, hai triều dù cố gắng kiềm chế đấu đá trên mặt nổi, nhưng giữa hai bên vẫn luôn khập khiễng không ngừng. Đại Tấn, với Trường Sinh Tông cầm đầu thường xuyên phái tu sĩ đột nhập vào trong lãnh thổ Đại Yến, chèn ép các tu sĩ Ma Đạo ở Đại Yến. Còn bên Đại Yến như Nguyên Thủy Ma Tông, những tông môn đỉnh cấp cũng thường xuyên phái tuấn kiệt trong tông, đến Đại Tấn cướp bóc, đốt giết. Quan hệ giữa hai đại hoàng triều hết sức căng thẳng. Cũng chính vì lẽ đó, bên trong thành Nam Thược luôn có rất nhiều tu sĩ cấp cao trấn thủ, sẵn sàng nghênh chiến khi tu sĩ Đại Tấn tập kích.
Ngày hôm nay, trên đầu thành, lại giương lên từng lá cờ xí. Cờ xí tung bay, ẩn hiện dòng chữ "Thánh Tông vĩnh cố" "cung nghênh Thánh tử". Các tu sĩ, từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, mỗi người với vẻ mặt hiền lành, lúc này đều không ngoại lệ đứng trên đầu thành, hướng về phương bắc mong ngóng.
Không bao lâu.
Nơi chân trời, cuối cùng cũng có một mảng lớn tường vân chậm rãi bay đến. Từ xa đã thấy tiên âm lượn lờ, kim liên từ trên trời rơi xuống. Mơ hồ có thể thấy trên tường vân có thần nữ, lực sĩ, bảo tháp, la trướng...... Ở vị trí trung tâm, có ba tòa cung điện mang phong cách kiến trúc khác nhau nhưng đều lộng lẫy vô cùng, được hộ tống. Nhìn thấy tường vân và ba tòa cung điện kia, các tu sĩ trên đầu thành, trừ tu sĩ Nguyên Anh ra, đều cung kính quỳ rạp xuống đất. Cất giọng hô lớn, chỉnh tề nhất trí: “Cung nghênh Nguyên Thủy Thánh Tông Đệ Nhất Thánh Tử, Đệ Thất Thánh Tử, Đệ Cửu Thánh Tử giáng lâm!”
Trên đầu thành, người cầm đầu, một lão bà tóc trắng tỏa ra khí tức Nguyên Anh trung kỳ, cũng thần sắc cung kính chắp tay cúi mình hành lễ: “Môn chủ Huyết Ảnh Môn ở Nam Thược Thành, mạt tu Điêu Thái Bình, cung nghênh các vị Thánh Tử của Thánh Tông, đã chuẩn bị xong huyết tự tốt nhất cho chư vị Thánh Tử.”
Phía trên tường vân, trong tòa cung điện ở chính giữa, lập tức vang lên một giọng nam lười biếng nhưng lại rất từ tính: “Không tệ, Điêu Môn Chủ có lòng.”
Lão bà tóc trắng nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia vui mừng không dễ phát giác, thần thái càng trở nên cung kính: “Chỗ nào, có thể được vì Thánh Tông và các Thánh Tử hiệu lực, quả thật là việc mạt tu nên làm, Thánh Tử đại nhân có thể vào trong thành nghỉ ngơi, để Điêu mỗ dâng lên huyết tự cho chư vị…”
Trong cung điện, giọng nói kia thản nhiên cắt ngang: “Huyết tự thì không cần, Nam Thược Thành là nơi biên thùy, mỗi năm biến động, đám phàm nhân được nuôi nhốt trong thành cần có thời gian sinh trưởng, chúng ta đến đây cũng không phải vì chút huyết tự này mà đến.”
“Chỉ là nghe nói vài ngày trước, chân truyền Bành Đại Thọ của Trường Sinh Tông tới đây, vừa hay bản tọa và mấy vị sư đệ đang tuần thú tứ phương, để ngăn chặn những kẻ tu luyện không đúng quy tắc, nên đã tiện đường tới đây một chuyến.”
“Nếu Bành Đại Thọ không đến thì thôi, nếu đến thì cũng dạy cho hắn có đến mà không có về.”
Giọng nói vẫn mang theo chút lười biếng, nhưng Điêu Thái Bình nghe vậy thì trên mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ: “Bành Đại Thọ chỉ là chân truyền trung lưu của Trường Sinh Tông, có tài đức gì mà khiến các Thánh Tử tự mình ra tay, quả thực là tam sinh hữu hạnh, chết ngay lập tức cũng nhắm mắt xuôi tay.”
“À, chỉ là một tên Bành Đại Thọ mà thôi, cần gì đến đại sư huynh cùng Thất sư huynh tự mình xuất thủ, bản tọa một mình cũng có thể dễ dàng giải quyết.”
Trong ba tòa cung điện, từ một tòa cung điện bên trái lại vang lên một giọng cười khẽ. Điêu Thái Bình nghe vậy, vội phụ họa. Nhưng hắn rất tinh mắt lấy ra ba pháp khí trữ vật. Hai tay nâng quá đỉnh đầu. Cung kính nói: “Ba vị Thánh Tử nếu không muốn dùng huyết tự…… Đây là chút lòng thành không đáng kể của mạt tu, xin chư vị nhất định phải nhận cho.”
Trong giọng nói lười biếng kia, không khỏi có chút vui mừng: “Điêu Môn Chủ ngược lại rất có lòng.”
“Tốt!”
“Tốt.”
Hai tòa cung điện khác cũng đồng thời truyền đến một giọng nói. Giọng nói lười biếng kia liền lập tức phân phó. “Thân Phục sư đệ, phiền ngươi đi một chuyến.”
Trong tường vân, lập tức vang lên một giọng lạnh nhạt: “Vâng.”
Vừa dứt lời, một tu sĩ mặc áo đen, gương mặt trắng trẻo lạnh nhạt từ trên tường vân bay tới. Trên người hắn không có bao nhiêu khí tức lợi hại, cũng chỉ có dáng vẻ Trúc Cơ hậu kỳ. Điêu Thái Bình không dám chậm trễ chút nào. Dù tên đối phương hơi xa lạ, nhưng có thể được Đệ Nhất Thánh Tử thân thiết gọi sư đệ, nghĩ đến cho dù hiện tại không phải Thánh Tử thì tương lai cũng có hy vọng bước vào hàng ngũ này. Thấy đối phương khuôn mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng, Điêu Thái Bình vừa giao ba pháp khí trữ vật trong tay cho đối phương vừa nhanh tay lấy thêm một món khác từ trong tay áo, không để lại dấu vết đưa cho vị tu sĩ trẻ tuổi trước mắt.
Nguyên Thủy Ma Tông là tông phái số một của Đại Yến, việc sớm kết giao với chân truyền trong tông phái là bản năng của tất cả các tu sĩ hành đạo ở Đại Yến. Dù sao thì phần lớn các chân truyền này sau này đều sẽ trở thành cao tầng của Nguyên Thủy Ma Tông. Điều khiến Điêu Thái Bình có chút yên tâm là đối phương dù hơi dừng lại, mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn không để lại dấu vết thu pháp khí trữ vật vào. Rất nhanh, Thân Phục cầm theo ba pháp khí trữ vật liền bay trở về tường vân, lần lượt đi đến trước cung điện, pháp khí trữ vật được tùy tùng tu sĩ thu hồi.
Cảm nhận được từ tòa cung điện ở chính giữa truyền tới một cảm giác dò xét nồng đậm, Thân Phục mặt không đổi sắc đi sang một bên. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa hồ không hề hay biết. Tâm thần lại lặng lẽ chui vào trong linh đài. Thấy linh đài trống rỗng, hắn nhịn không được liền tức giận nói: “Khương lão ma, sao ngươi lại bảo ta nhận lấy đồ của cái tên họ Điêu kia! Gã đó nhìn qua chẳng phải loại người tốt lành gì!”
Trong linh đài trống rỗng, lại vang lên một giọng nói yêu dị, thản nhiên không gì sánh được: “Thân tiểu tử, sao ngươi còn ngây thơ như vậy, ở cái địa giới Đại Yến này, có cái gì là tốt với xấu, nói trắng ra, chẳng qua cũng vì tu hành mà thôi.”
“Huống chi, nếu ngươi không nhận, chẳng phải càng khiến cái tên Đệ Nhất Thánh Tử kia để ý tới ngươi sao?”
Thân Phục nghe vậy, không khỏi có chút trầm mặc. Lại cảm nhận cảm giác buồn nôn bị tu sĩ cấp cao thăm dò, như ngồi trên bàn chông, Thân Phục nhịn không được nhíu mày: “Đều tại ngươi, bắt ta bái vào Nguyên Thủy Ma Tông làm gì, khiến ta bị trưởng lão Nguyên Thủy Ma Tông thu làm đệ tử, còn khiến cái tên Đệ Nhất Thánh Tử này để mắt tới ta!”
Giọng yêu dị nghe vậy, lập tức không nhịn được nói: “Uy uy uy, tiểu tử ngươi đừng có vô lương tâm thế chứ! Nếu không phải lão tử chỉ điểm cho ngươi, ngươi có thể được Hóa Thần thu làm đệ tử sao? Thậm chí còn có cơ hội làm Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông? Ngươi nằm mơ đi!”
“Còn việc bị người để mắt tới thì cũng có thể trách lão tử sao? Nếu không phải chính ngươi hung ác không nỡ hưởng thụ huyết tự, khiến người ta nghi ngờ, người ta sao lại nhìn chằm chằm ngươi? Vốn dĩ người ta đã cố ý nể mặt sư phụ ngươi, dẫn ngươi ra ngoài lịch luyện đó.”
“Ngươi nên thấy may mắn đi! Nếu không phải ta tìm cho ngươi một sư phụ lợi hại, thì người ta còn chẳng thèm nhìn tới, ngươi đã sớm bị người ta lột da rút gân, đến mảnh xương vụn cũng không còn!”
Thân Phục nghe vậy, không khỏi trong lòng hơi trùng xuống: “Vậy bây giờ làm sao? Đã bị hắn để ý tới, xem ra lúc nào cũng có thể ra tay với ta…”
“Làm sao bây giờ? Cứ làm đi!”
Giọng yêu dị vẻ không để ý: “Cứ yên tâm, ngươi lại không làm gì trái với Nguyên Thủy Ma Tông, hắn có để mắt một hồi cũng không có được gì đâu.”
“Chẳng lẽ cứ để hắn nhìn chằm chằm như thế?”
Trong lòng Thân Phục có chút không cam lòng: “Ta còn muốn đợi khi cứu ngươi khỏi hẳn, nhanh chóng trở về Yến quốc tìm sư huynh cùng sư tỷ, hắn làm như vậy chẳng phải là…”
Giọng nói yêu dị nghe vậy, ngữ khí không cho phép dịu đi: “Dục tốc bất đạt, hơn nữa ta hiện tại vẫn còn có thể kiên trì, đợi ngươi tu hành đến Nguyên Anh sau này, chúng ta sẽ có thể đi Bắc Hải một chuyến.” “Bây giờ ngươi hãy an phận làm một đệ tử đóng cửa của Hóa Thần, hảo hảo tu hành làm trọng.”
Thân Phục nghe thế, trong lòng khẽ gật đầu. Giọng yêu dị lại nói: “Bất quá...”
“Bất quá cái gì?” Thân Phục khẽ nhíu mày. Giọng yêu dị nói: “Bất quá, ta cảm thấy cái tên Đệ Nhất Thánh Tử này nhìn chằm chằm ngươi cũng chưa hẳn là nghi ngờ ngươi… Theo như tính cách của Nguyên Thủy Ma Tông, ngược lại ta thấy có khả năng hắn muốn luyện ngươi thành thân ngoại hóa thân…”
“Thân ngoại hóa thân?!” Thân Phục ngây người, chợt trong lòng giật mình. “«Xích Ma Đại Đế đạo pháp» của Nguyên Thủy Ma Tông chính là muốn chọn một người có thiên tư kỳ tuyệt, luyện hóa thành hóa thân của Xích Ma Đại Đế, mượn hóa thân đó để nhận được chân ý từ sâu thẳm của Xích Ma Đại Đế, chuyển thành đạo cơ Hóa Thần….”
Giọng yêu dị chậm rãi nói: “Thiên phú của ngươi vốn đã như vậy, tu hành đạo Ngũ Hành Luyện Khí chỉ như người bình thường, nếu tu hành công pháp chân chính của Ma Đạo thì lại như cá gặp nước.”
Tâm thần Thân Phục chấn động: “Điều này… hắn chẳng lẽ không sợ sư tôn của ta sao?”
Giọng yêu dị lập tức cười nhạo: “À, tu sĩ Ma Đạo chúng ta, xem trọng lợi ích nhất, chỉ cần có bồi thường đầy đủ, thì ngươi cho dù thật sự bị luyện thành hóa thân, thì sư tôn kia của ngươi cũng sẽ không làm gì vì ngươi.”
Nghe vậy, Thân Phục im lặng một lúc, rồi thấp giọng nói trong linh đài: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
“Có chứ, bây giờ thì gửi truyền âm phù cho cái tên sư tôn tiện nghi của ngươi, xem lão ta có đến cứu ngươi không…” Giọng yêu dị tùy ý nói.
“Đừng đùa nữa, ta đang nói thật đấy!” Thân Phục không kìm được tức giận nói.
“Ai đùa với ngươi, nếu lão tử còn ở đây, đừng nói là một cái tên Đệ Nhất Thánh Tử nào đấy, cho dù cái tên sư tôn tiện nghi kia của ngươi đích thân tới, lão tử cũng có thể khiến lão hối hận khi gặp ta, nhưng ngươi hiện giờ bất quá chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lại bị người ta là Nguyên Anh hậu kỳ để ý, ngươi định chạy đi đâu?”
“Trừ khi ngươi thật sự là thiên mệnh sở quy, khí vận vô song, gặp được thiên thời khó gặp...” Giọng yêu dị chậc chậc nói. Thân Phục lập tức vừa tức giận vừa bất lực. Hắn mà thật sự có khí vận vô song thì đã không đến mức bị cái tên Đệ Nhất Thánh Tử này để mắt tới. Thậm chí còn tùy thời mất mạng…
Chờ đã, kia là cái gì?! Ánh mắt Thân Phục không khỏi bị cảnh tượng phía xa thu hút.
Nơi chân trời phía Tây Nam, những tầng mây vốn đang giãn ra, như bị thứ gì đó khiên động mà nhanh chóng biến đổi. Không chỉ mình hắn, các tu sĩ tùy tùng quanh tường vân chỗ ba vị Thánh Tử đều không khỏi nhìn về phương xa khi phát hiện ra sự biến động nhanh chóng của những tầng mây. Ngay cả các tu sĩ trên đầu thành Nam Thược Thành cũng căng thẳng nhìn về hướng Tây Nam. Phát hiện được động tĩnh, Điêu Thái Bình không khỏi biến sắc mặt: “Chẳng lẽ là người của Trường Sinh Tông Đại Tấn đến? Bành Đại Thọ? Hay Phó Vạn Niên?”
Nghe được lời lẩm bẩm của Điêu Thái Bình, trên bầu trời ở khu vực thành, từ tòa cung điện bên trái vừa nãy đã lên tiếng, lại vang lên một giọng nói ngạo nghễ: “Mặc kệ là Bành Đại Thọ, hay Phó Vạn Niên… Đến thì phải chết!”
Vừa dứt lời, trong những tầng mây trên chân trời, bỗng xông ra một bóng người, tốc độ nhanh như gió, bay thẳng về phía này! Ở đây đều là các tu sĩ tai thính mắt tinh, lập tức nhìn ra đại khái bộ dáng người kia: một đại hán cởi trần, cơ bắp căng phồng như muốn nổ tung.
“Tốc độ thật nhanh!” Điêu Thái Bình lộ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: “Không phải Bành Đại Thọ, cũng không phải Phó Vạn Niên.” Hắn lâu ngày trấn giữ biên thùy, vô cùng quen thuộc các tu sĩ thường lui tới nơi này.
“Không quan trọng!”
“Giết hắn, chỉ cần một quyền!”
Phía trên tường vân, từ tòa cung điện bên trái, một nam tử mặc pháp bào ô kim, đầy tự tin và ngạo nghễ bước ra, hướng về phía đại hán đang lao đến, đột nhiên vung ra một quyền! Trong khoảnh khắc, xung quanh nắm đấm kia dường như có vô số ma ảnh tung hoành! Điêu Thái Bình thấy cảnh này, trong lòng sợ hãi không thôi! “Vô tướng ma ảnh công……Ngay cả Đệ Cửu Thánh Tử cũng mạnh như vậy?!”
Phía trên tường vân, Thân Phục sắc mặt lãnh đạm nhìn cảnh này, nhưng trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Dù không quen với phong cách làm việc của đám tu sĩ Ma Đạo này cho lắm, nhưng sau mười mấy năm ở Ma Tông, hắn lại hiểu rõ sự khủng bố trong thực lực của các Thánh Tử. Mỗi vị Thánh Tử, đều có thể nói là nhân kiệt của một thời, là tồn tại vạn dặm chọn một. Đại hán từ phía Đại Tấn này tới, chỉ sợ căn bản…
“Người này không thích hợp!” Giọng yêu dị chợt nói. Thân Phục ngây người, còn chưa kịp suy nghĩ ý tứ trong lời của giọng yêu dị thì đã mở to mắt nhìn!
“Ma ảnh……”
Đối mặt với một quyền của Đệ Cửu Thánh Tử, đại hán kia tốc độ không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, nghênh diện xông tới! Không chỉ như vậy, hắn cũng tung ra một quyền. Chỉ là so với vô số ma ảnh của Đệ Cửu Thánh Tử thì quyền này của đại hán lại hết sức bình thường, không có một gợn sóng.
Nhưng chính là một quyền này, lại dễ dàng đánh tan đám ma ảnh phía trước, trong nháy mắt hóa thành khói xanh! Không! Không chỉ vậy! Luồng khí do một quyền này ngưng tụ không hề dừng lại, trong nháy mắt đánh tan ma ảnh đã cách không đánh thẳng lên người Đệ Cửu Thánh Tử đang không chút phòng bị!
Phanh! Thân thể Đệ Cửu Thánh Tử lập tức bị đánh rơi xuống đất, mặt đất nổi lên một trời bụi đất.
“Ân!?”
“Đây là….”
“Điều đó không thể nào!”
Cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người. Giờ khắc này, bất luận là trong tường vân hay ở Nam Thược Thành đều vang lên những âm thanh không dám tin của các tu sĩ. Cùng lúc đó, Đệ Nhất Thánh Tử và Đệ Thất Thánh Tử vẫn luôn ngồi trong cung điện thần bí cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng từ trong cung điện bay ra. Hai người đều mặc pháp bào ô kim, bên trong sự lộng lẫy, mang theo một cảm giác thần bí cao cao tại thượng. Đệ Nhất Thánh Tử là một thanh niên tu sĩ với mái tóc đen buông xõa, tuấn mỹ vô song. Nhưng giờ phút này, hắn đã không còn vẻ lười biếng trước đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đại hán trước mặt. Vào khoảnh khắc đối phương xuất quyền, trong linh giác của hắn chỉ cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm khiến da đầu tê dại nổ ra!
“Chết tiệt! Ta muốn ngươi chết!”
Ngay lúc này, Đệ Cửu Thánh Tử bị đánh rơi đầy mặt giận dữ phóng lên không, hướng đại hán trần trụi thân lại lần nữa xông đến giết! Nơi ngực hắn, hiện ra một lỗ hổng xuyên thấu. Chỉ là quanh lỗ hổng, những phần thịt máu như nhuyễn trùng không ngừng nhúc nhích, vặn vẹo, tái tạo lại. Đệ Nhất Thánh Tử và Đệ Thất Thánh Tử thấy vậy, lại ăn ý không ngăn cản, lặng lẽ lùi về sau một bước, ngưng mắt nhìn lại.
Nhưng đối mặt với xuất thủ của Đệ Cửu Thánh Tử, đại hán kia hoàn toàn không quan tâm tới xung quanh có các tu sĩ Nguyên Anh khí tức cường thịnh, con mắt không khỏi dần dần phát sáng: “Ta đã nói tại sao linh giác của lão tử lại dẫn lão tử đến đây…… Hóa ra đây mới là nơi để lão tử ngưng tụ đạo cơ a!” Hôm nay có hơi ít, đang điều chỉnh trạng thái, ngày mai đảm bảo cập nhật bình thường (Tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận