Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 289: Diêu

Chương 289: Diêu
“Sao dám xem nhẹ ta!” Đệ Cửu Thánh Tử thấy đại hán liếc xéo mắt, hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng của hắn, trong lòng giận tím mặt. Hắn không cảm thấy mình không bằng đối phương, cùng là cấp Nguyên Anh, Nguyên Thủy Ma Tông từ trước đến nay vẫn luôn xưng hùng ở cùng cấp bậc, huống chi có thể được liệt vào hàng Thánh Tử, vậy thì là từng bước một tự mình chém giết mà có, đối với bản thân đều là người cực kỳ tự tin. Mặc dù nhất thời thất bại, nhưng cũng không hề nao núng. Bất quá, vừa rồi một quyền như không có chuyện gì của đối phương cũng khiến cho tâm hắn sinh kiêng kị, ngay lập tức liền dùng tới bản lĩnh giữ nhà. Một ma ảnh toàn thân tản ra vẻ u ám, bá đạo từ trong thân thể hắn thoát ra, dưới ánh mặt trời chói chang, dưới thân Đệ Cửu Thánh Tử lại không có bất kỳ bóng dáng nào! Ma ảnh bay ra, Đệ Cửu Thánh Tử cũng bám theo sát phía trên nó. Đạo mà hắn tu luyện bao gồm cả thể tu cùng ma ảnh chi đạo, có thể gần có thể xa, có thể công có thể thủ, cực kỳ linh hoạt. Chỉ là, hắn lại càng thích chính diện chém giết, đặc biệt là tay không công phá trùng trùng phòng ngự của đối phương, xé nát đối phương. Thấy cảnh này, Đệ Nhất Thánh Tử lại không để lại dấu vết lùi lại mấy bước. Ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đại hán vừa đến này. “Người này, khí tức có chút kỳ quái… Có thể một quyền đánh bị thương Cửu sư đệ, người như vậy lẽ ra phải rất có danh khí.” Mà trong trí nhớ của hắn, hoàn toàn không có bất kỳ tu sĩ đặc thù nào có thể đối đầu với người này. Chí ít trong vòng ngàn năm, những Nguyên Anh có danh khí ở Phong Lâm Châu, hắn hoàn toàn không có ấn tượng. “Tu sĩ Đại Tấn? Trường Sinh Tông hay là Vạn Tượng Tông? Chẳng lẽ là Du Tiên Quan?” Trong lòng Đệ Nhất Thánh Tử vô số suy nghĩ lướt qua. “Vẫn chưa nhìn ra lai lịch của hắn… cứ xem đã.” Ở trên tường vân sau lưng, vài người mang theo khí tức Nguyên Anh viên mãn, là tu sĩ ma tông thần sắc không giống nhau, hơi lộ thân hình, mang theo một chút vẻ xem kịch vui, nhìn về phía đại hán. Bọn họ có lòng tin với thực lực của Thánh Tử, cũng đồng dạng tự tin vào thực lực của mình. Cùng lúc đó, trong linh đài của Thân Phục, giờ phút này giọng nói yêu dị lại thêm vài phần nghi hoặc và không quá chắc chắn. “Khí tức của người này sao lại vừa hỗn tạp… lại có loại cảm giác cực độ tinh thuần, hay là do lão phu cảm giác không rõ?” “Hơn nữa, luôn cảm thấy như đã từng nghe nói về người này ở đâu đó.” Thân Phục hoàn toàn không để ý tới giọng nói yêu dị đang độc thoại, ánh mắt khẩn trương nhìn lên bầu trời. Giờ phút này trong lòng hắn có chút phức tạp, vừa hy vọng đối phương có thể đánh bại Đệ Cửu Thánh Tử, nhưng lại rất rõ ràng, dù đối phương có thể đánh bại Đệ Cửu Thánh Tử thì chỉ sợ cũng hơn phân nửa không phải đối thủ của Đệ Thất Thánh Tử, Đệ Nhất Thánh Tử chưa ra tay. Thậm chí chỉ sợ không cần hai vị Thánh Tử khác xuất thủ, lần này xuất hành mấy vị Nguyên Anh hộ đạo cho Thánh Tử liên thủ lại đã đủ để đánh bại đối phương. Đúng lúc mọi người đang mang trong mình những suy nghĩ khác nhau. Đệ Cửu Thánh Tử đã áp sát đến trước người đại hán. Sức mạnh thân thể cường hoành đè xuống không khí, lập tức làm tóc dài đen nhánh của đại hán tung bay về phía sau. Mà ma ảnh đã trước một bước nhào tới trên người đại hán. Trong mắt Đệ Cửu Thánh Tử, lập tức lóe lên một tia kinh hỉ. “Cũng dám để ma ảnh bản mệnh của ta tiếp xúc đến thân thể…” Tuy ngạo mạn, nhưng hắn không ngốc, đối phương lúc trước có thể làm bị thương hắn, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, nếu có thể có được cơ hội thắng trước một bước, đương nhiên không gì tốt bằng. Nhưng mà, tia kinh hỉ trong mắt hắn còn chưa biến mất liền ngưng tụ trong đáy mắt: “Không thể nào! Đây là… ” Trên người đại hán, bất ngờ có một đạo ma ảnh cực kỳ giống với đại hán bộc phát ra, trong nháy mắt đánh vào ma ảnh vừa mới nhào tới kia! Ma ảnh của Đệ Cửu Thánh Tử rõ ràng vô hình vô chất nhưng trong nháy mắt liền bị đánh bay ra ngoài. Thấy cảnh này, mọi người lập tức đều ngây người. “Hắn, hắn cũng biết Vô Tướng Ma Ảnh Công sao?” Ở trên tường vân, một tu sĩ Nguyên Anh không nhịn được cà lăm. “Chẳng lẽ sai lầm rồi? Hắn là người của Thánh Tông ta?” Đệ Nhất Thánh Tử không vui nhíu mày: “Chuyện này… Sao có thể… ” Hắn kiên quyết không tin kết luận này, nhưng mà sự thật trước mắt rõ ràng là như thế. Hắn không khỏi nhìn về phía Đệ Thất Thánh Tử cách đó không xa, lại thấy đối phương cũng giống như hắn, mặt mày mờ mịt. Mà so với vẻ mờ mịt của những tu sĩ khác, Đệ Cửu Thánh Tử đang bị cứng đờ giữa không trung… càng thêm mờ mịt! Khí tức của đạo ma ảnh mà đối phương thả ra kia, không thể nói là tương tự, mà là giống nhau như đúc! “Nhưng mà… Chuyện này sao có thể!” Vẻ mặt Đệ Cửu Thánh Tử không thể tưởng tượng được. Trong tông tu hành Vô Tướng Ma Ảnh Công có thể tu đến mức này, hắn đều biết, căn bản không có người này. “Ma ảnh… hóa ra chỉ là một chút biến hóa của thần hồn chi đạo…” Đại hán đối diện, lại không thừa cơ xuất thủ, mà có chút nheo mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì. Thái độ khinh mạn của đối phương, lập tức khiến Đệ Cửu Thánh Tử giận dữ. “Muốn chết!” Đệ Cửu Thánh Tử không hề có ý định giữ tay, tâm niệm vừa động, ma ảnh ở xa lập tức như dòng nước chảy hút vào trong cơ thể hắn, đột nhiên ở bên ngoài thân thể hắn ầm ầm hiện ra một hư ảnh uy nghiêm, mình mặc long bào, đầu đội mũ miện ngũ sắc mười hai lưu, không nhìn rõ mặt. Ma khí ngập trời, như sóng trào! “Vô Tướng Thánh Đế!” Ở trên thành Nam Thược, Điêu Thái Bình không nhịn được kinh hô. Vốn là môn chủ của một môn phái nhỏ tạm sống dưới trướng Nguyên Thủy Ma Tông, Điêu Thái Bình hiểu rõ tình huống bên trong Nguyên Thủy Ma Tông gần như trong lòng bàn tay. Nguyên Thủy Ma Tông trấn áp hàng ngàn vạn ma tông ở Đại Yến, có rất nhiều yếu tố làm trụ cột, nhưng truyền thừa chín đại Thánh Đế pháp môn trong tông không thể nghi ngờ là một yếu tố vô cùng quan trọng trong số đó. Mỗi một đạo truyền thừa, tu luyện tới cuối cùng, đều có thể quán thông ý chí mà chín vị Ma Đạo Thánh Đế lưu lại ở trong vùng thiên địa này. Mà Đệ Cửu Thánh Tử có thể sử dụng Vô Tướng Thánh Đế, không nghi ngờ đã đưa môn công pháp này lên đến đỉnh cao của cảnh giới Nguyên Anh. Tiến thêm một bước, chính là ngưng tụ ý chí của Thánh Đế dung nhập bản thân, rèn đúc cơ hội thành đạo. “Cửu sư đệ ngược lại là giấu sâu thật.” Thấy Vô Tướng Thánh Đế xuất hiện, Đệ Nhất Thánh Tử không khỏi ánh mắt ngưng lại, trong mắt lóe lên một chút vẻ kiêng dè. Mà sắc mặt Đệ Thất Thánh Tử bên cạnh thì không khỏi trở nên khó coi. “Gã này…” Chư vị Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông nhìn như huynh đệ hòa thuận, nhưng sinh ra ở ma tông thì sao có thể có chuyện hòa thuận được. Giữa bọn họ, không tránh khỏi có sự đuổi theo, tranh đấu ngầm. Hắn luôn chú ý đến mấy vị Thánh Tử xếp hạng trên, hoàn toàn không nghĩ đến Đệ Cửu Thánh Tử xếp sau hắn lại bí mật tu luyện tới cảnh giới như vậy. Nghĩ đến đây, hắn không nhìn về phía tráng hán nữa, tình huống đã quá rõ ràng. Đối phương dù mạnh hơn, dù sao cũng chỉ là cấp Nguyên Anh mà thôi. Trước mặt Thánh Tử có sự gia trì của ý chí Thánh Đế, cuối cùng cũng chỉ là… Mọi người suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực tế chỉ là chuyện trong nháy mắt. “Kết thúc rồi.” Đệ Cửu Thánh Tử cao lập giữa không trung, chậm rãi đưa tay ra, hướng tráng hán đánh xuống. Lúc này, trên gương mặt Đệ Cửu Thánh Tử vốn còn có một chút tùy tiện lại tràn đầy uy nghiêm cùng lạnh nhạt vô thượng, không vui không buồn. Theo bàn tay hắn đánh xuống, như đêm tối bao phủ, trong nháy mắt trời đất tối sầm lại. Ánh mắt mọi người tựa hồ cũng bị tước đoạt, chỉ có thể nhìn thấy giữa không trung một bàn tay lớn cấp tốc phóng to ra… Đối mặt với một chưởng này. Trên người tráng hán, một hư ảnh chậm rãi hiện ra. Hư ảnh kia ẩn ẩn giống như trên người Đệ Cửu Thánh Tử đối diện, mặc cổn phục, đầu đội mũ miện, nhưng hư ảnh này vừa mới ngưng tụ lại, liền phảng phất chạm vào một cấm kỵ nào đó, nhanh chóng biến mất. Cảm nhận được biến hóa của hư ảnh, trong mắt tráng hán lóe lên một tia tiếc nuối: “Xem ra không được rồi, bản chất không chỉ là thần hồn… Vô Tướng Ma Đế, là Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông à? Nơi này quả nhiên là Đại Yến… Haiz, xem ra là không lấy được 150.000 công huân rồi.” Trong giọng nói mang theo một chút tiếc nuối khó kìm nén. Nhưng trong mắt, lại dâng lên từng tia hưng phấn âm thầm đã lâu. Hắn nhẹ nhàng tiến lên một bước. Từng đạo đường vân thần bí mà huyền diệu hiện lên trên người. Sau đó thu quyền. Vô số ánh sáng ở trong tay hắn ngưng tụ nhanh chóng, sau đó… ra quyền! Không một tiếng động. Nhưng giờ phút này, bầu trời… sáng lên. Bốn phía, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. “Ngươi…” Giữa không trung, Đệ Cửu Thánh Tử mất nửa người trợn trừng mắt một con mắt còn lại. Hắn thậm chí không kịp cảm nhận đau đớn, trong mắt chỉ còn lại kinh hãi! Bị đánh tan rồi! Ở tình huống có Vô Tướng Thánh Đế phụ thân, lại bị đánh bại! Hắn đang nằm mơ sao? “Vậy mà không chết?” Tráng hán tỏ vẻ ngoài ý muốn: “Có thể ăn hai quyền của ta không chết, lại còn là Thánh Tử, mà còn là kẻ nhảy ra đầu tiên… Xem ra ngươi hẳn là cái gì đó Đệ Nhất Thánh Tử… Vừa hay!” Tuy rằng hắn chỉ nhìn qua một chút, cũng không nhận nhiệm vụ kia, nhưng sau khi đánh xong quay về bổ sung, chắc là… có thể làm được đi? Mặc dù Đệ Cửu Thánh Tử nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng lúc này cuối cùng hắn cũng đã phản ứng lại. Trong mắt kinh hãi! “Trốn!” Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có ý niệm này! Mình đã dùng tất cả những gì mình học được, toàn bộ vốn liếng, mà trước mặt đối phương lại không thể đỡ được một quyền, không phải là do hắn có vấn đề, mà là do đối phương có vấn đề! Hắn hoảng hốt bay về phía tường vân! Cùng lúc đó, Đệ Nhất, Đệ Thất Thánh Tử và các tu sĩ Nguyên Anh của Nguyên Thủy Ma Tông đang xem trận sau một hồi kinh hãi ngắn ngủi cũng lập tức phản ứng lại. “Sao dám làm tổn thương Thánh Tử của Thánh Tông ta!” Một lão giả Nguyên Anh của Nguyên Thủy Ma Tông phẫn nộ quát. Vừa nói, tổng cộng sáu Nguyên Anh trong nháy mắt hướng về phía tráng hán mà đánh tới! Cả Đệ Nhất và Đệ Thất Thánh Tử đều lộ vẻ do dự, nhưng Đệ Thất Thánh Tử nghiến răng một cái, vẫn đi theo mấy người xông tới. Hắn cảm thấy thực lực mình cũng sàn sàn với Đệ Cửu Thánh Tử, nếu đơn độc giao thủ với tráng hán này, e rằng cũng chỉ cầm cự được vài chiêu, nhưng có sáu vị Nguyên Anh uy tín lâu năm trong tông ở đây, cũng không đến mức nguy hiểm như vậy, ngược lại nếu hành động một mình, sẽ càng nguy hiểm hơn. Nhưng hắn vẫn có chút không yên, thấy Đệ Nhất Thánh Tử vẫn chưa có ý xuất thủ, thoáng do dự, giả bộ lo lắng: “Đại sư huynh! Chúng ta cùng tiến lên! Không thể để cho hắn tổn thương tính mạng của Cửu sư đệ!” Nghe vậy, trên gương mặt tuấn mỹ của Đệ Nhất Thánh Tử lại là vẻ bình tĩnh thong dong: “Thất sư đệ cứ yên tâm đi, ta sẽ áp trận cho các vị.” Vừa nói, vừa phất tay. Từng mặt âm phiên màu đỏ sẫm nhảy ra, nhanh chóng bao phủ bốn phía. Âm phiên này tổng cộng có tám mươi mốt mặt, trên mỗi mặt đều có một âm hồn bị ngọn lửa thiêu đốt, vừa mới hiện ra đã có từng cơn âm phong thổi đến, nhưng lại có một cảm giác nóng bức dị thường khó chịu. “Xích Ma Hỏa Sát Phiên!” Thấy vậy, trong lòng Đệ Thất Thánh Tử lập tức thêm một chút an tâm. Xích Ma Hỏa Sát Phiên tuy là pháp bảo tứ giai, nhưng khi tám mươi mốt mặt âm phiên hợp lại thành trận, dù không thể so với Hóa Thần nhưng cũng đủ để trấn áp tất cả Nguyên Anh. Vật này chính là tông chủ ban cho Đệ Nhất Thánh Tử để phòng thân. Có bảo vật này, trừ khi là Hóa Thần, nếu không thì gần như có thể đứng ở thế bất bại. Đệ Thất Thánh Tử lập tức đi theo sáu vị Nguyên Anh nghênh tiếp, xung quanh cơ thể nhanh chóng hiện lên 49 ma đồng, lúc nào cũng phòng ở phía trước. Hắn không dám giữ lại chút nào, đã sử dụng toàn bộ thủ đoạn cuối cùng của mình. Nhưng mà tráng hán kia thấy nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy đánh tới, không tiếp tục đuổi theo Đệ Cửu Thánh Tử, cũng không lùi lại tránh né mà lại ngược hướng bay lên! “Cuồng vọng!” Cho dù Đệ Thất Thánh Tử vô cùng kiêng kị, nhưng khi thấy cảnh này, trong lòng vẫn không khỏi giận dữ. Tâm niệm vừa động, 49 ma đồng đồng loạt kêu khóc, vô số gợn sóng từ trong miệng chúng tỏa ra, ma âm rót vào tai, trực tiếp ép bức thần hồn! Một khi trúng phải ma âm, có thể khiến thần hồn khoảnh khắc tan rã! Mà ngay khi ma âm này chạm tới tráng hán, tráng hán lại không hề hoảng loạn mà há miệng ra. “A!” Ma âm từ miệng tráng hán phát ra gần như hoàn toàn giống với tiếng kêu khóc của ma đồng, trong nháy mắt triệt tiêu ma âm của ma đồng, bao phủ lấy nó. Thấy cảnh này, đồng tử của Đệ Thất Thánh Tử không khỏi co rút lại! “Hắn biết pháp thuật của chúng ta!” “Không, hẳn là hắn trong nháy mắt học được rồi thi triển.” Một tu sĩ Nguyên Anh uy tín lâu năm trong tông sắc mặt ngưng trọng nói. Nghe vậy, mắt Đệ Thất Thánh Tử nhất thời trợn tròn: “Chuyện này sao có thể?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận