Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 402: Ngũ Hành Ti (4)

Sau khi cười xong, Mã Thăng Húc cũng nghiêm mặt nói với Vương Bạt: “Ngũ Hành Ti mới thành lập, chắc chắn cần không ít người, nếu ngươi cần người thì cứ nói với ta.”
Vương Bạt không hề do dự, lập tức nói muốn Lý Ứng Phụ, Lâu Dị, Đào Như Ý, Chu Lục Ngạc đi qua. “Được thôi, lát nữa ta sẽ cho người điều đến... Ta giao cho ngươi hai mươi lăm bộ, nhưng nếu gặp chuyện không giải quyết được thì nhớ đến tìm ta.” Mã Thăng Húc dặn dò. Vương Bạt khẽ gật đầu. Sau đó lại đưa ra danh sách nhân sự cho vị trí Ti Chủ của Hỏa Hành và Mộc Hành Ti. “Chọn Thôi Đại Khí làm Mộc Hành Ti cũng được, chỉ là bây giờ ngươi đã là Tổng Ti Chủ, không thể kiêm nhiệm chức phó bộ trưởng Linh Thực Bộ, một phó bộ trưởng khác là Tân Chiêu cũng bị Thái Hòa Cung gọi đi, lâu không về, bây giờ Linh Thực Bộ chỉ có Thôi Đại Khí cùng Hà tửu quỷ, nếu Thôi Đại Khí rời đi, chỉ còn một mình Hà tửu quỷ thì e là không đủ sức.” Mã Thăng Húc nói ra nỗi lo của mình. Vương Bạt nghĩ ngợi một chút nhưng cũng không nghĩ ra người nào khác, bèn hỏi: “Vậy, sư thúc có gợi ý ai không?”
Mã Thăng Húc nghĩ nghĩ, rồi nói sau này sẽ có sắp xếp. Sau đó, hai người bàn giao thêm nhiệm vụ của Địa Vật Điện. Sau khi nói chuyện thêm một lát, hai người liền rời đi. Vương Bạt ở trong điện chờ một lúc, t·h·í·c·h Nhữ Liêm, Tiền Xuân, Chu t·h·i·ê·n Tề mỗi người lần lượt đến. Vương Bạt lần lượt giảng giải về trọng tâm công việc của Ngũ Hành Ti. Điều khiến Vương Bạt hơi bất ngờ là, ngoài việc t·h·í·c·h Nhữ Liêm và Tiền Xuân phối hợp khá ăn ý thì Chu t·h·i·ê·n Tề cũng rất khách khí và phối hợp với Vương Bạt. “Tính tình của Đại Diện Tông Chủ như vậy, thật sự sẽ để ý đến quyền lực của Địa Vật Điện sao?” “Hay là nói, hắn có mục đích khác?” Vương Bạt chắp tay nhìn theo bóng lưng Chu t·h·i·ê·n Tề rời đi, trong lòng có chút nghi hoặc. ...
Vài tháng sau. Vạn Pháp Phong. Vương Bạt nhìn Vương Thanh Dương, người có vẻ ngoài khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt lại trong veo, khẽ gật đầu. “Đệ lục trọng...” Ánh mắt khẽ dời đi. Hắn thấy Vương Dịch An thất thần, vẻ mặt u sầu. Trong lòng thầm lắc đầu. Tâm tư của Vương Dịch An với Vương Thanh Dương, hắn làm sao lại không nhìn ra? Chẳng qua chỉ là sự ngưỡng mộ của tuổi trẻ mà thôi. Chỉ là thấy Vương Thanh Dương càng ngày càng già đi, những mầm mống tình cảm tuổi thanh xuân của Vương Dịch An liền bị đả kích mạnh mẽ. Càng ngày càng không dám nhìn Vương Thanh Dương. Suy cho cùng, người trẻ tuổi cũng chỉ tham luyến vẻ ngoài xinh đẹp thôi. Một khi tuổi xuân không còn, yêu say đắm cũng sẽ biến mất ngay. Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên có một tia thể ngộ rõ ràng về «Thái Thượng Luyện Tình Quyết». Mọi loại cảm xúc đều là giả dối, chỉ có tu vi là chân thật không hư.
“Không đúng!” Vương Bạt bỗng giật mình trong lòng. “Tu vi có lẽ chân thật không hư, nhưng cảm xúc cũng không hoàn toàn là giả, cảm xúc, chính là con người thật nhất của mình!” “« Thái Thượng Luyện Tình Quyết » này thật quá bá đạo! Ta chỉ tìm hiểu một lát mà đã bị nó ảnh hưởng rồi!” “Tuân Tông Chủ, hắn làm sao bảo trì được bản tâm?” “Hay là nói, hắn bây giờ đã luyện hóa hết tất cả cảm xúc, đạt đến cảnh giới Thái Thượng Vô Tình rồi?” Vương Bạt không biết rõ trong lòng. Chỉ âm thầm đề cao cảnh giác với « Thái Thượng Luyện Tình Quyết ». Môn công pháp này thật sự có chút tà môn.
Vừa nghĩ những điều này, t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g lại nói với Vương Thanh Dương: “«Cửu Trọng La Thiên » vẫn cần tiếp tục tu luyện, nhưng trước mắt, con cũng có thể bắt đầu tu luyện công pháp của Vạn Pháp Mạch chúng ta.” Sau khi trở thành Tổng Ti Chủ, hắn cố ý lấy một khối linh tê thạch, nhờ đó mà có thể vượt qua t·h·i·ê·n sơn vạn thủy để nói chuyện với sư phụ Diêu Vô đ·ị·c·h. Diêu Vô đ·ị·c·h vừa mừng vừa lo khi biết Vương Bạt nhận đệ t·ử. Chủ yếu là Vương Bạt hiện giờ mới là Kim Đan, tài nguyên tu luyện còn thiếu, nay lại phải nuôi thêm một đệ t·ử nữa thì khó tránh khỏi tình cảnh giật gấu vá vai. Tuy vậy, ông vẫn nghiêm túc trả lời về vấn đề tu luyện của đồ tôn Vương Thanh Dương. Giờ ông đã là tu sĩ Hóa Thần, có thể sáng tạo thêm con đường cho « Vạn Pháp Nhất Ý công » của Vạn Pháp Mạch, chỉnh sửa một vài chỗ. Nhắm vào tình hình của Vương Thanh Dương để điều chỉnh đặc biệt, giúp phát huy hơn đặc điểm thần hồn kiên cố của cô.
Vương Thanh Dương nghe vậy thì sắc mặt chấn động, trong mắt lộ vẻ vui sướng: “Dạ, sư phụ.” Tâm tư của nàng đơn thuần, như một đứa trẻ, cho nên dù khuôn mặt có già đi cũng không để ý. Nhưng cũng chính vì vậy mà Vương Bạt càng thêm coi trọng vị đệ t·ử này. Thứ nhất là đã trải qua rèn luyện của « Cửu Trọng La Thiên », ngày sau thành tựu khó mà đoán trước. Tiếp đó, hắn liền đem « Vạn Pháp Nhất Ý công » đã được Diêu Vô đ·ị·c·h chỉnh sửa lại truyền cho nàng. Lần này, hắn không dùng sức mạnh Âm Thần để truyền thụ. Mỗi người vì tình hình khác nhau mà trình độ lý giải công pháp cũng không giống nhau, thích hợp với hắn chưa chắc đã thích hợp với Vương Thanh Dương. Vì thế, hắn chỉ có thể truyền công pháp rồi từng câu từng chữ giải thích. Tuy nhiên sau đó Vương Bạt mừng rỡ phát hiện, ngộ tính của Vương Thanh Dương lại vô cùng tốt, hắn chỉ nói một lần, rồi giải thích sơ lược, nàng đã hiểu được bảy tám phần. “Cũng đúng, nếu không phải tư chất ngộ tính hơn người thì Tần Trưởng Lão của Đông Thánh Tông năm xưa cũng sẽ không để ý đến nàng.” Vương Bạt thầm thở dài một tiếng trong lòng. Sau đó liền dốc lòng giảng giải. Kiến thức của hắn rộng và đa dạng nhưng không hời hợt, về phương diện tạo nghệ cảnh giới công pháp, thật ra hắn đã không kém phần lớn tu sĩ Nguyên Anh. Giờ đây hắn giảng giải với dẫn chứng phong phú, đầy vẻ uyên thâm, khiến Vương Thanh Dương được hưởng lợi không nhỏ.
Còn Vương Dịch An ban đầu còn hơi buồn vì những tình cảm vừa nảy mầm đã tàn của mình. Nhưng không lâu sau cũng không khỏi dựng tai lên mà nghe. Nền tảng của hắn vẫn là cơ sở Tâm kiếm phong, chỉ là vừa mới học Vạn Pháp Kiếm Đạo của Diêu Vô Địch, nghe Vương Bạt giảng giải, lại nghĩ đến những vấn đề gặp phải trong lúc tu luyện Vạn Pháp Kiếm Đạo trước kia thì liền cảm thấy thông suốt. “Cha ngược lại cũng không yếu như ta nghĩ… Ít nhất là dạy người khác cũng coi như có dáng vẻ.” “Nhưng so với sư phụ ta vẫn không bằng.” Vương Dịch An thầm nghĩ trong lòng. Hắn vô cùng sùng bái Triệu Phong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận