Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 777: Đấu pháp (Trung) (Muốn đổi cái tên sách) (3)

Ở ngay giữa, hai tay Hỏa Liên Bồ Tát bị đứt gãy, sắc mặt hơi biến, nhưng nội tình của nó rất hùng hậu, nguyên thần cấp tốc quay về trong nhục thân. Thân thể hắn lắc lư một cái, hai tay lập tức khôi phục như cũ, giơ lên một mặt tôn thắng tràng đang thiêu đốt kim hỏa, như một ngọn cờ lửa bùng cháy, vung về phía Vương Bạt. Vương Bạt khẽ lộ ra vẻ khác lạ, thấy mặt tôn thắng tràng này hướng về phía mình quạt tới, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trong nháy mắt dấy lên lục dục chi hỏa, muốn đốt cháy cả người! Mà trong mắt đám tu sĩ đang vây xem, trên người hắn đã bốc lên ngọn lửa như sen đỏ. Không xâm phạm quần áo, không xâm phạm nhục thân, mà đốt thẳng vào nguyên thần! Không ít tăng nhân thấy cảnh này, không khỏi lộ vẻ vui mừng. Còn Vân Thiên Tông bên này, đám tu sĩ vừa mới vui mừng khôn xiết lập tức vừa sợ vừa giận: "Nguy rồi! Thái Nhất đạo hữu bị người này ám toán!" Thiếu niên mặc áo tím cũng cau mày lại, lập tức nhận ra sự quỷ dị trong thủ đoạn của Hỏa Liên Bồ Tát. Tay áo của hắn khẽ nâng lên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. "Dẫn ra tâm thần... ngược lại là có chút thủ đoạn." Giữa sân, trong lòng Vương Bạt hơi động, suy nghĩ nhanh chóng quay trở lại, vừa mặc niệm « Thái Thượng Vong Tình Quyết » vừa thay đổi băng thuộc chi đạo trong đạo vực. Chỉ trong giây lát, ngọn lửa trong nguyên thần của hắn đã nhanh chóng bị đóng băng... Hỏa Liên Bồ Tát thấy cảnh này, thần sắc hơi ngạc nhiên, lập tức cười lạnh, ra sức vung vẩy tôn thắng tràng trong tay. Cờ lửa tung bay. Một khắc sau, băng tuyết tan rã, ngọn lửa trên người Vương Bạt lại một lần nữa bốc lên, lại càng thêm hừng hực! "Cực kỳ bá đạo tâm hỏa chi thuật." Bên trong ngọn lửa, thần sắc Vương Bạt kinh ngạc, nhận thấy dục hỏa trong lòng khó mà ngăn chặn, sắc mặt trầm xuống, trong nguyên thần, cổ cầm lập tức bay ra. Tiếng đàn như suối, thanh lãnh thấm vào tận tủy, từng chút một, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa bao quanh Vương Bạt trong lòng. Hỏa Liên Bồ Tát kinh hãi, dùng hết tất cả vốn liếng, cờ lửa cực tốc lật qua lật lại, nhưng tiếng đàn đối diện vẫn cứ không nhanh không chậm, ngọn lửa trên người Vương Bạt cũng vẫn chưa bốc lên, không những không bị ảnh hưởng, ngược lại phía sau lưng mọc lên u ảnh, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa! Trong lòng Hỏa Liên Bồ Tát báo động! Trong nháy mắt nhớ tới "Da vàng Bồ Tát" vừa rồi chết thảm, bản năng dâng lên một nỗi sợ hãi, vội vàng gấp giọng hô lớn: "Chậm đã! Ta nhận thua!" Thanh âm gấp gáp, sợ rằng chậm trễ dù chỉ nửa phần. Hô —— Gần như là cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy bên tai một luồng khí lạnh thấu xương lướt qua, hắn còn chưa kịp phản ứng, một nửa đầu lâu đã bị một cỗ cự lực ầm vang đánh nát! Chỉ còn lại đôi mắt trợn trừng, con ngươi co rút nhìn thân hình hiện ra trước mặt, đang đưa một bàn tay, đạo nhân mặc thanh bào chỉ cách hắn nửa thước. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi hàn khí khiến hắn cực kỳ khó thở, nghĩ mà sợ! "Chỉ... Chỉ thiếu một chút!" "Chỉ thiếu một chút nữa, ta... Ta liền chết ở nơi này!" Đối diện, Vương Bạt hơi có chút đáng tiếc chậm rãi thu tay lại. Nếu đối phương không nói lời nhận thua, hắn giết thì cũng thôi, bây giờ đối phương đã mở miệng, lại còn lớn tiếng như vậy, cho dù hắn muốn làm như không nghe thấy cũng rất khó. Mất hứng xoay người, tùy ý triệu hồi viên "Da vàng Bồ Tát" để lại bảo châu màu vàng đất không xa. Nửa khuôn mặt của Hỏa Liên Bồ Tát một trận xanh một trận đen, nhưng cuối cùng không dám nói gì nữa, thu hồi tôn thắng tràng, bay trở về trong đám tăng chúng, trước mặt Đại Bồ Tát cúi đầu nói: "Đại Bồ Tát, lần này là Trí Ân bản lĩnh không tốt, cam nguyện chịu phạt." Sắc mặt Đông Phương Đại Bồ Tát thương xót, nhìn Hỏa Liên Bồ Tát trước mặt chỉ còn lại một nửa đầu, ma khí cùng kim thân lẫn lộn, chậm rãi gật đầu: "Công đức đã mất, ngươi tự mình lãnh phạt đi thôi." Ngữ khí hơi ngừng lại, hắn lập tức nhìn về phía tăng chúng hai bên, khẽ nói: "Chư vị, ai có thể đấu với người nọ một trận?" Các vị Bồ Tát, La Hán hai mặt nhìn nhau. Trong số các Bồ Tát, thực lực và địa vị của Hỏa Liên Bồ Tát còn ở trên "Da vàng Bồ Tát". Ngay cả hắn cũng dễ dàng thua cuộc như vậy, cho dù có người thực lực hơn hắn một chút cũng không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Ngay lúc này, một giọng nói nặng nề từ phía bên trái vang lên: "Trí Chân nguyện hướng." Đông Phương Đại Bồ Tát hơi nghiêng đầu, thấy một vị tăng nhân gầy gò đang ngồi trên lưng một con trâu đen độc giác, sắc mặt đau khổ, sau đó vui mừng gật đầu: "Tốt." Mọi người thấy người này xin chiến, không khỏi lộ vẻ kính phục, dường như vô cùng kính trọng người này. Cùng lúc đó, bên phía Vương Bạt, trong tai lại truyền đến giọng nói lo lắng của thiếu niên áo tím: "Thái Nhất đạo hữu đã liên tiếp chiến hai vị Bồ Tát, nếu đã mệt mỏi, không ngại xuống trận nghỉ ngơi." Vương Bạt nghĩ ngợi một chút, hỏi ngược lại: "Không biết hai trận vừa rồi, có thể nhận được bao nhiêu Vân Bối?" Thiếu niên áo tím khẽ giật mình, không ngờ Vương Bạt sẽ hỏi vấn đề này, chần chừ một lát, rất nhanh đã báo ra một con số: "Hai vị Bồ Tát này đều không phải là người bình thường, nên Vân Bối cũng khác trước đó, ước chừng khoảng 430 triệu." "400 triệu..." Trong lòng Vương Bạt chấn động, xem ra cái lỗ hổng 800 triệu này, hơn phân nửa rất nhanh có thể góp đủ, có khi còn kiếm thêm được chút đỉnh, để đổi lấy những thứ khác. Lập tức hắn nói: "Trước cứ xem đã." Nếu vẫn là loại cấp bậc như Hỏa Liên Bồ Tát vừa rồi, vậy dĩ nhiên không cần nhiều lời. Nếu thật gặp nhân vật lợi hại, vậy thì trực tiếp thay người, cũng không thể vì một chút Vân Bối mà mạo hiểm quá lớn. Thiếu niên áo tím nghe vậy, trong lòng cũng có chút an định. Bên phía Vân Thiên Giới, tính cả những người đến giúp đỡ, số lượng tu sĩ Độ Kiếp kỳ không coi là nhiều cũng không tính ít, nhưng người như Vương Bạt gần như không có khuyết điểm, thì thật sự là không tìm đâu ra. Có thể nói, Vương Bạt chính là người thích hợp nhất bên phía Vân Thiên Giới hiện tại để đấu pháp với Vô Thượng Chân Phật. Nếu ngay cả Vương Bạt cũng trực tiếp xuống tràng, vậy phía sau kỳ thật cũng không cần dựng lên nữa, cứ chờ Vô Thượng Chân Phật bao vây lại gần là được. Chính lúc đang trò chuyện. Vương Bạt chợt có cảm giác, hơi nghiêng đầu nhìn lại. Thấy hư không bị xé rách, một tượng Phật lớn màu đỏ rực từ trong hư không xuất hiện từ trên xuống dưới, chậm rãi bước ra. Tượng Phật này có hình thể lớn bằng gần nửa giới vực, thân tóc đỏ hoe, ba đầu sáu tay, cầm trong tay rất nhiều bảo vật, trong mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, miệng đầy răng nanh dữ tợn, tọa hạ một con hắc hủy, trông giống như thần tiên ma quái hơn là Bồ Tát. (Hủy: giống con tê giác) Vương Bạt thấy cảnh này, ánh mắt ngưng lại. Trong tai hắn lại truyền đến âm thanh mang theo chút ngưng trọng của thiếu niên áo tím: "Thái Nhất đạo hữu cẩn thận, người này tên là 'Trí Chân', luyện thành pháp tướng đặc thù này, thân thể vô cùng to lớn, sức mạnh cũng vô biên, trong cảnh giới Bồ Tát, danh xưng 'Mười Bồ Tát đứng đầu'. Sáu tay của hắn đều cầm cực phẩm đạo bảo, rất giỏi chiến đấu, lại có một thần thú Bát giai trung phẩm bảo vệ, cả tấn công xa lẫn cận chiến đều rất mạnh, thậm chí trước đó còn gắng gượng nhận lấy một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ mà chỉ bị thương chưa chết..." Thanh âm của hắn bỗng dưng dừng lại. Tượng Phật màu đỏ rực kia đã khống chế con hắc hủy kia, đạp không mà đến. Những nơi nó đi qua, hư không đều rung chuyển! Sáu tay cầm đạo bảo, ba đầu sáu mắt vừa như giận vừa không. Trên sừng nhọn của con hắc hủy, hắc quang ngưng tụ, quy tắc phụ vào, không gì không phá! Cho dù cách giới mô, trong đạo tràng không ít tu sĩ phảng phất như ở trong đó, không khỏi sợ hãi trong lòng. Bên ngoài giới vực, Vương Bạt thần sắc bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi nheo lại. Cả người dường như không có nửa điểm phòng bị, người ở bên ngoài nhìn vào, lại như là kinh hãi mà đứng nguyên tại chỗ. Đặt mình vào tuyến va chạm của con hắc hủy, thấy con hắc hủy đã nhanh chóng chạy tới, mà hắn vẫn không hề nhúc nhích. Tim mọi người, lập tức thắt chặt lại! ---o0o--- Tôn Thắng Tràng còn gọi là Tràng Phan Chiến Thắng là vật phẩm thứ 7 dâng lên Đức Phật trong bộ Bát Cát Tường, tượng trưng cho thân của Đức Phật. Chánh Đẳng Chánh Giác là sự chiến thắng của Đức Phật trước Ma Vương và chiến thắng trước những ma chướng phiền não, tham ái, sân giận, giúp giải thoát chúng sanh. Là biểu tượng của sự chiến thắng và vẻ vang, vì vậy mà hình tượng tràng phan được đặt ở vị trí trung tâm những đường đi nét vàng mềm mại, nổi bật và lấp lánh. Không những thế, nghệ nhân La Sonmai còn thổi hồn vào "chiến thắng" bằng kỹ thuật tạo vân truyền thống. Trên nền phẳng, không gian như mở ra đa chiều, khoáng đạt và lộng gió. Tất cả tạo nên một tinh thần chiến thắng như khúc hoan ca giúp con người giải thoát khỏi những hỉ nộ ái ố. Tặng Tôn Thắng Tràng cho ai tức là mang tâm nguyện, mong cầu người đó vượt qua những tham ái trong cuộc đời để đạt đến tâm nguyện và thành tựu trong cuộc sống. Mình có để ảnh minh họa, ai thắc mắc có thể xem thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận